Khung Uyên hơi nuốt nước miếng: "Những y sư trước đây... chưa từng nói những điều này với ta."
Tạ Vãn U: "Những y sư đó là Đảo chủ trước giúp ngươi mời sao? Ngươi có biết đó là y sư của tông môn nào không?"
Khung Uyên nhớ lại: "Gọi là... Thiên gì gì đó, nghe nói là một đan tông lớn."
Tạ Vãn U day day trán: "Là Thiên Nguyên Đan Tông đúng không?"
"Đúng, gọi là như vậy!"
Câu trả lời này nằm trong dự liệu của Tạ Vãn U, rốt cuộc thì Tiên minh trực thuộc Thần Khải, mà Tông chủ Thiên Nguyên lại là Luyện đan sư đứng đầu Thần Khải, Đảo chủ trước nhờ Luyện đan sư của Thiên Nguyên Đan Tông chữa bệnh cho Tiểu giao long, nàng cũng chẳng thấy bất ngờ chút nào.
Tạ Vãn U thở dài, trong lòng thầm mắng Thiên Nguyên Đan Tông một câu, rồi lại nói: "Đơn thuốc họ kê còn không, ta xem thử tại sao Hắc Đản uống thuốc vào lại đau."
Khung Uyên vội vàng lấy đơn thuốc đưa cho Tạ Vãn U, Tạ Vãn U xem đơn thuốc, đơn thuốc thì đúng là không có gì đáng chê trách.
Tạ Vãn U lại hỏi: "Có cặn thuốc còn sót lại trước đây không?"
Khung Uyên vội gật đầu, lấy cặn thuốc ra, y vẫn không tin những y sư đó, nên đã lén giữ lại toàn bộ cặn thuốc.
Tạ Vãn U lấy một ít cặn thuốc, đưa lên mũi ngửi ngửi, nhớ lại những vị thuốc trên đơn thuốc đó, đột nhiên phát hiện ra một điểm khác thường.
"Hình như... có thêm một vị thuốc." Tạ Vãn U phân biệt một lúc,
nhắm mắt lại nói: "Cỏ roi quỷ."
Khung Uyên sửng sốt: "Đó là gì?"
Tạ Vãn U trầm giọng nói: "Một loại cỏ độc, sau khi trộn lẫn với những vị thuốc này, theo độc tố lưu chuyển trong cơ thể, sẽ liên tục gây ra cơn đau dữ dội. Có phải Hắc Đản uống xong thuốc đầu tiên sẽ là đau bụng, sau đó là đau lưng, rồi mới đau đầu không?"
Khung Uyên kích động nói: "Đúng là triệu chứng này! Vậy là Hắc Đản bị trúng độc, chứ không phải như những y sư đó nói, là tình trạng bình thường sau khi uống thuốc!?"
Tạ Vãn U lấy kim châm ra: "Ta còn phải lấy chút máu mới xác định được."
Vốn dĩ Tiểu giao long nghe không hiểu gì hết, đột nhiên thấy Tạ Vãn U lấy kim ra, theo bản năng liền muốn lùi ra sau, kêu gào như lợn bị chọc tiết: "Ta không muốn châm kim, không muốn châm kim!"
Khung Uyên run rẩy giữ chặt nhóc, mất hồn mất vía dỗ dành: "Hắc Đản ngoan, nghe lời, Đảo chủ muốn xem thử con có bị trúng độc không."
Tạ Chước Tinh cũng an ủi nhóc: "Không đau tí nào đâu, ta đánh ngươi còn đau hơn thế này, sợ cái gì."
Tiểu giao long rất sợ, há to miệng định kêu, Tạ Chước Tinh tay lanh mắt lẹ, nhanh chóng nhét một viên kẹo vào miệng nhóc.
Tiểu giao long liếm láp một cái, lập tức quên mất sợ hãi.
Ngon quá!
Có sự giúp đỡ của Tạ Chước Tinh, Tạ Vãn U thuận lợi lấy được máu.
Nàng cho máu lấy được vào một cái bình sứ, lắc lắc, miệng bình lập tức phát ra tiếng xèo xèo, bốc lên làn khói trắng.
Đây là lọ kiểm độc do Huyền Du Đạo Nhân chế tạo, bất kỳ vật nào chứa độc đưa vào đều sẽ phản ứng.
Tạ Vãn U xác nhận rằng Tiểu giao long thực sự đã bị trúng độc.
Vấn đề bây giờ là ai là người hạ độc?
Khung Uyên gần như phát điên, đôi mắt đỏ ngầu, muốn xông ra ngoài giết sạch mọi người trên đảo, cho đến khi giết được kẻ vô lương tâm đã đầu độc Tiểu giao long trước mặt y.
Tạ Vãn U ngăn y lại: "Khung Uyên, bình tĩnh lại, ta sẽ cho người đi điều tra trước."
Tạ Vãn U gọi Vĩnh Thiêm đến, bảo hắn ta đi điều tra xem những năm gần đây ai chịu trách nhiệm sắc thuốc cho Tiểu giao long, ai có khả năng đầu độc nhất.
Vĩnh Thiêm hành động rất nhanh, lập tức tìm ra được đệ tử phụ trách việc này trước đây, sau khi thẩm vấn, quả thực đã có manh mối.
"Theo lời một đệ tử từng là tạp dịch, quả thật hắn ta đã từng nhìn thấy có ba người lén bỏ thứ gì đó vào trong bình thuốc." Vĩnh Thiêm dừng lại một chút: "Trước đó người đó đã bị Đảo chủ phế bỏ tu vi, giam vào ngục tối, Đảo chủ, ngài có muốn thẩm vấn họ ngay bây giờ không?"
Tạ Vãn U nhíu mày gật đầu: "Lập tức thẩm vấn."
Tra tấn nghiêm khắc nửa giờ, bọn họ cũng biết được sự thật từ ba người này.
"Bọn ta cũng không muốn làm vậy, là, là Đại sư huynh Ngụy Mãn Châu nói Tiểu giao long quá ồn ào, nhìn rất phiền, chúng ta mới... "
Một người khóc lóc thề thốt: "Hắn nói loại độc này không giết chết được Tiểu giao long, chỉ khiến nó đau đớn mà thôi, chúng ta đều bị ép buộc!"
"Đúng vậy! Khi Tiểu giao long đau đớn khóc thét lên, Ngụy Mãn Châu cố ý lắng nghe, còn cười nói rằng giọng điệu đó rất êm tai... Người biến thái chính là gã!"
Khung Uyên bóp chặt cổ người nói chuyện, đôi mắt đỏ ngầu vì căm hận: "Chỉ vì phiền phức, chỉ vì thấy nó ồn ào, các người lại hạ độc nó, khiến nó đau đớn đến mức lăn lộn sống không bằng chết, các ngươi thật là quá đáng —-- Ta giết các ngươi, ta giết các ngươi!!!”
Tạ Vãn U không ngăn cản, im lặng bước ra khỏi ngục tối.
Ở chỗ không xa, Tiểu giao long và Tạ Chước Tinh vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, đang cúi đầu lại gần nhau, nói chuyện vui vẻ.
Nàng tiến lại gần, mơ hồ nghe thấy giọng nói vui vẻ của Tiểu giao long: “Tiểu Bạch, sau này ta có phải không cần uống canh độc nữa không.”
Tạ Chước Tinh suy nghĩ một chút: “Chắc chắn không phải uống canh độc nữa, nhưng có thể phải uống thuốc nước, nhưng ngươi đừng sợ, uống thuốc nước chắc chắn sẽ không đau nữa.”
Tiểu giao long hơi thất vọng, nhưng nhóc nhanh chóng quên đi chuyện này: “Kẹo mà vừa rồi ngươi cho ta ăn còn không, ném vào miệng ta đi!”
Hai đứa trẻ bắt đầu tụ tập ăn kẹo, trong tiếng cười tràn đầy sự trong trẻo, ngây thơ.
Thật tốt, cuối cùng ác ý của thế giới này cũng chậm một bước so với bọn họ.
—-
Một canh giờ sau, Khung Uyên mới ra khỏi ngục tối, cả người như bị hút cạn tinh lực.