"Lạ ở đâu?" Tiểu giao long dùng đuôi quấn lấy một quả trái cây nhỏ rồi ném vào miệng, vô cùng tò mò hỏi.
"Không nói rõ được, tóm lại là hơi lạ." Tạ Chước Tinh ngồi xổm bên cạnh nhóc, nhìn về phía biển lớn xanh biếc xa xa, ra vẻ suy tư: "Nương nói, bà ấy và hồ ly thúc thúc đang bàn chuyện, một khi nói chuyện là sẽ nói rất khuya,"
Tiểu giao long nghe xong, gật đầu quả quyết: "Chắc là thật đấy, người lớn mà, luôn có rất nhiều việc làm không hết, trước kia khi Đảo chủ cũ còn sống, ngày nào cũng phải bận rộn đến tối, nương ngươi là Đảo chủ mới, chắc cũng rất bận."
Tạ Chước Tinh bị Tiểu giao long thuyết phục, vừa định gật đầu thì nghe Tiểu giao long đột nhiên hạ giọng nói với nó: "Nhưng mà, thật ra còn có một khả năng nữa —"
Hai tai trên đầu Tạ Chước Tinh lập tức dựng đứng lên, nghiêng tai lắng nghe: "Khả năng gì?"
Thấy sự bối rối trong mắt huynh đệ tốt của mình, Tiểu giao long ngồi thẳng dậy, nhỏ giọng nói: "Trước kia ta nghe cha ta nói, lý do ta sinh ra trên thế giới này là vì cha ta và nương ta thích nhau, hai người lớn thích nhau ngủ cùng nhau thì sẽ sinh ra những đứa trẻ như chúng ta!"
Tạ Chước Tinh giật mình, bừng tỉnh: "Thì ra là như vậy sao?"
"Cho nên ta thấy..." Tiểu giao long nghiêm túc nói: "Cha ngươi và nương ngươi có thể sẽ sinh thêm một đứa con nữa."
Nhất thời Tạ Chước Tinh không phản ứng lại kịp, ngơ ngác phát ra một tiếng: "Gừ?"
Tiểu giao long đặt chóp đuôi lên lưng Tạ Chước Tinh, khẽ vỗ vỗ, để Tạ Chước Tinh hoàn hồn: "Sao vậy huynh đệ tốt, sau này ngươi có thể sẽ có đệ đệ hoặc muội muội, ngươi không vui sao?"
Tạ Chước Tinh cúi đầu, nhìn chằm chằm vào chân của mình, cái tai khẽ cụp xuống, mơ hồ nói: "Đúng là có đệ đệ hoặc muội muội thì tốt lắm, nhưng mà..."
Tiểu giao long hiểu rồi, lại ném một quả nhỏ vào miệng, cắn rôm rốp: "Nhưng mà ngươi không muốn có đệ đệ hoặc muội muội, đúng không."
Tạ Chước Tinh dùng chân cào cào tảng đá mà mình đang ngồi, do dự hồi lâu, mới đặt đầu lên chân trước, buồn bã nói với Tiểu giao long: "Ta muốn nương và hồ ly thúc thúc chỉ thích mình ta, nhưng... như vậy có phải là quá ích kỷ không."
Cứ nghĩ đến cảnh nương khen một vật nhỏ lông xù khác đáng yêu, sẽ ôm một vật nhỏ đó hôn hít, Tạ Chước Tinh liền khó chịu đến mức không nói nên lời.
Nương đã ghét bỏ nó ba năm, mới vừa bắt đầu thích nó không bao lâu...
Vì được yêu thương, nó mới có được tên, lần đầu tiên được đón sinh nhật, mỗi ngày đều được nương vuốt ve, ôm ấp, chứ không phải trốn trong góc tối, mãi mãi làm một đứa con hoang không ai thương, không ai yêu.
Nếu như nương và hồ ly thúc thúc sinh thêm một đứa con nữa, nếu đứa bé đó đáng yêu và thông minh hơn nó thì nương và hồ ly thúc thúc còn yêu thương nó nữa không?
Nó... không muốn bị bỏ rơi thêm lần nào nữa.
Tạ Chước Tinh cảm thấy bất an, lại không nhịn được ghét chính mình như vậy.
Nó buồn bã nghĩ, rõ ràng đã sớm quyết định sẽ trở thành một đứa con ngoan, tại sao nó vẫn không thể rộng lượng hơn một chút?
Lúc này, Tiểu giao long ở bên cạnh như nghe được điều gì buồn cười, nghiêm túc lên giọng: "Đó không phải là ích kỷ, không muốn chia sẻ đồ quý giá của mình cho người khác, có gì sai chứ, rõ ràng là chuyện bình thường mà, ai muốn cha nương chia sẻ tình yêu của mình cho người khác chứ, muốn chia sẻ thì tự mình chia sẻ, đừng bắt người khác phải làm như mình!"
"Tình yêu là thứ rất quý giá." Tiểu giao long dùng cái đuôi chọc chọc vào đầu Tạ Chước Tinh, tức giận nói: "Tiểu Bạch, tự tin lên nào, lông trên người ngươi nhiều như vậy, nhất định xứng đáng nhận được tất cả tình yêu của cha nương ngươi!"
Tạ Chước Tinh ngây người ra, nhìn nhìn chính mình, ngơ ngác hỏi: "Chuyện này có liên quan gì đến việc lông ta nhiều hay không?"
"Tất nhiên là có liên quan!" Tiểu giao long có lý chẳng sợ nói: "Nếu không thì sao cha nương ngươi lại không thích ta, cũng không thích những đứa trẻ khác, chẳng phải vì chúng ta không có lông sao!"
Tạ Chước Tinh cũng bị Tiểu giao long làm cho choáng váng, chưa kịp nghĩ kỹ, mắt đã sáng lên: "Hình như có lý."
Tiểu giao long tiếp tục khẳng định: "Vậy nên ngươi có suy nghĩ gì thì cứ mạnh dạn nói với cha nương ngươi, nếu không đợi đệ đệ muội muội ra đời thì không kịp nữa đâu."
Tạ Chước Tinh do dự một chút: "Nhưng mà..."
"Không có nhưng mà!" Giọng điệu của Tiểu giao long trở nên nghiêm khắc, dùng đầu húc Tạ Chước Tinh một cái: "Có chuyện gì không thích thì phải lớn tiếng nói ra, ngươi dám đi không? Giao đại vương ta đây không nhận đồ nhát gan làm huynh đệ đâu, nếu ngươi không dám thì đừng nhận ta làm huynh đệ nữa!"
Lời đe dọa của Tiểu giao long rất có tác dụng, Tạ Chước Tinh không chịu được sự khích tướng, lập tức đứng dậy, lớn tiếng nói: "Ta đi!"
Tiểu giao long bò lên người nó, thẳng lưng, giọng hùng hồn: "Bay đi, chúng ta xuất phát ngay bây giờ!"
Sự bình tĩnh của Tiểu giao long đã truyền cho Tạ Chước Tinh một chút tự tin, nó đáp một tiếng, dang rộng đôi cánh, nhanh chóng bay về phía Tĩnh Tư Các.
...
"Thiên Phương Tùng, thường mọc ở vùng đất nóng..."
Tạ Vãn U dựa vào người Bạch hổ, vừa nhỏ giọng đọc trang sách này, vừa lén đưa tay vuốt ve chiếc đuôi to mềm mại đang đặt trên đầu gối mình.
Bạch hổ nhận ra động tác nhỏ của nàng cũng lười phản ứng, lười biếng nhắm mắt dưỡng thần, cho đến khi nhận ra điều gì đó, mới dùng chóp đuôi quét qua mặt nàng như để nhắc nhở.
Tạ Vãn U nắm lấy chóp đuôi của hắn, dời sự chú ý khỏi cuốn sách, nhìn thấy đứa nhỏ đang do dự ở cửa.
"Tiểu Bạch, sao không vào?" Tạ Vãn U đặt sách xuống, gọi nó: "Nhanh vào nhanh vào."
Lúc này Tạ Chước Tinh mới rón rén bước vào, đi đến bên Tạ Vãn U, do dự mở miệng: "Nương ơi..."
Tạ Vãn U xoa xoa đầu nó, nhận ra đứa nhỏ này có vẻ không vui, giống như có tâm sự, liền nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy, Tiểu Bạch sao không vui?"