Phong Nhiên Trú "ừ" một tiếng: "Vậy ta cũng ngủ đi."
Tạ Chước Tinh tưởng cuối cùng hắn cũng sắp đi, nhưng không ngờ, giây tiếp theo, Phong Nhiên Trú mở chăn của nó ra, nằm thẳng xuống.
Tạ Chước Tinh trong nháy mắt bị ép vào góc tường: "???"
Tạ Chước Tinh tỉnh táo lại, ngạc nhiên đi tới nhìn Phong Nhiên Trú: "Hồ ly thúc thúc, thúc..."
Phong Nhiên Trú: "Ngậm miệng, ngủ đi."
Tạ Chước Tinh bừng tỉnh: "Thúc lại bị nương đuổi ra ngoài sao!"
Khó trách đứng ở mép giường của nó không nói lời nào, thì ra là muốn chen chúc một chiếc giường với nó.
Phong Nhiên Trú: "..."
Phong Nhiên Trú lật người, không muốn để ý đến nó nữa.
Tạ Chước Tinh đột nhiên nhớ ra một chuyện, ghé sát vào tai hắn, thì thầm: "Hồ ly thúc thúc, thúc thất sủng rồi, vậy con có thể đi ngủ với nương không?"
Nói xong, nó lập tức lao ra cửa, Phong Nhiên Trú phản ứng còn nhanh hơn, trong nháy mắt đã bật dậy, đè chặt nó xuống.
Phong Nhiên Trú kẹp nó dưới nách, khiến đứa bé không thể thoát ra, âm u nói: "Ta không có được thì con cũng đừng hòng."
Tạ Chước Tinh bị Phong Nhiên Trú đè chặt, giãy giụa vô ích, cả người đều trở nên yên lặng: "..."
Trước đó, nó còn cảm thấy mình nhỏ nhen, hóa ra có người còn nhỏ nhen hơn nó, còn đố kỵ hơn cả nó.
Lúc này Tạ Chước Tinh mới phản ứng lại, ngay cả nó, hồ ly thúc thúc cũng không chịu được, huống chi là chịu được thêm một đứa trẻ…
Tạ Chước Tinh khẽ rung tai, có chút bất lực.
Đêm đó, hai cha con đều không chiếm được tiện nghi gì, đành miễn cưỡng ngủ chung một đêm.
…
Thời gian trôi qua, đến khi Phong Nhiên Trú xây xong đại trận hộ đảo mới, Tạ Vãn U liền chuẩn bị rời đảo, quay về Bích Tiêu Đan Tông một chuyến.
Quay về Bích Tiêu Đan Tông, một là để chữa bệnh cho Tiểu giao long, hai là Tiểu Bạch sắp bước vào lần tiến giai thứ hai, cần phải thông qua pháp trận truyền tống được thiết lập tại Bích Tiêu Đan Tông để quay về Ma Vực chuẩn bị.
Sắp xếp xong mọi việc trên đảo, Tạ Vãn U cùng mọi người lên đường.
Khung Uyên đã sớm háo hức hóa thành bản thể khổng lồ, chở Tiểu giao long bay lên mây xanh, trước tiên tung tăng bay xuyên qua màn sương mù, tận hưởng khoảnh khắc tự do tự tại mà nhiều năm chưa từng cảm nhận được, sau đó mới luyến tiếc hạ thấp độ cao, theo chân Tạ Vãn U.
Tạ Vãn U ngồi trên đỉnh đầu Bạch hổ, quay đầu liếc nhìn: "Khung Uyên, lát nữa bay nhanh một chút, đừng cách quá xa, ngươi không biết đường, lỡ lạc mất là đi lạc trong tu chân giới đấy."
Khung Uyên không cho là đúng, tự tin nói: "Yên tâm, với tốc độ của ta, tuyệt đối sẽ không lạc!"
Y sắp hóa rồng rồi, tốc độ cũng gần bằng rồng rồi, không thể chậm hơn con bốn chân có cánh to lớn kia được!
Tiểu giao long quấn trên sừng rồng sắp mọc của y, cũng hừng hực khí thế hô to về phía Tạ Chước Tinh trên đỉnh đầu Bạch hổ: "Tiểu Bạch, chúng ta so xem cha của ai bay nhanh hơn!"
Nhưng rất nhanh, hai cha con hắc giao long tự tin tràn đầy đã phát hiện ra, mọi chuyện có vẻ vượt ngoài sức tưởng tượng của bọn họ…
Chớp mắt một cái, Bạch hổ khổng lồ đã bay đi rất xa, để lại hai cha con hắc giao long ngây người tại chỗ.
Khung Uyên: "..."
Tiểu giao long: "..."
Tiểu giao long phản ứng trước, hoảng hốt giục: "Cha, chúng ta mau đuổi theo!"
Khung Uyên vội vàng đuổi theo, nhưng dù y liên tục tăng tốc, liều mạng bay thật nhanh, cũng chỉ miễn cưỡng nhìn thấy bóng lưng mờ ảo của Bạch hổ.
Khung Uyên vừa bay vừa lẩm bẩm: "Thật sự là gặp quỷ..."
Đảo chủ, rốt cuộc đạo lữ của ngươi là thần thánh phương nào vậy!
Vì tốc độ bay và sức bền của Khung Uyên không bằng Phong Nhiên Trú, nên bay đến nửa đường, Tạ Vãn U đặc biệt dừng lại, để Khung Uyên có thời gian nghỉ ngơi.
Nơi họ hạ xuống là một thành trấn phồn hoa nào đó, Khung Uyên mấy trăm năm chưa thấy cảnh phồn hoa náo nhiệt của thế gian này, nhất thời có chút xa lạ, Tiểu giao long chưa từng thấy thành trấn thì càng khỏi phải nói, vừa vào thành đã nhìn đông ngó tây, thấy cái gì cũng cảm thấy lạ.
Hành trình không quá gấp gáp, Tạ Vãn U để Khung Uyên dẫn Tiểu giao long đi dạo trong thành, lát nữa sẽ gặp lại ở tửu lâu.
Trên phố người rất đông, Tạ Vãn U được Phong Nhiên Trú ôm eo mới miễn cưỡng không bị tách ra, Tạ Chước Tinh không thích nơi đông người, đã sớm trốn vào trong ống tay áo của Phong Nhiên Trú.
Tạ Vãn U thắc mắc: "Hôm nay là phiên chợ gì sao, sao lại đông người thế?"
Phong Nhiên Trú trầm giọng nói: "Ta vừa nghe thấy, hình như có liên quan đến Yêu tộc."
Tạ Vãn U: "Yêu tộc? Nhưng không phải Yêu tộc đều ở Yêu giới sao?"
Phong Nhiên Trú lắng nghe thật kỹ một lát, sau đó ôm nàng đi về một hướng: "Đi đến đó."
Hai người nhanh chóng theo đám đông đến một nơi, đó là một hiệu sách cực lớn, tổng cộng có ba tầng, biển hiệu trước cửa đề "Cửu Lục Trai", hai bên treo hai chiếc đèn lồng lục giác cổ kính, lúc này, trước cửa hiệu sách có một đám người vây quanh, mọi người bàn tán xôn xao, dường như đang xem náo nhiệt gì đó.
Một tờ lệnh truy nã màu đỏ được hai Yêu tộc mặc giáp bạc dán lên cột trước cửa hiệu sách.
Tạ Vãn U không nhìn rõ chữ, nheo mắt lại, thì Phong Nhiên Trú đã lên tiếng: "Là lệnh truy nã đến tử hoàng thất Yêu tộc."
Tạ Vãn U thấy lạ: "Nhưng tại sao lệnh truy nã của hoàng thất Yêu tộc lại được dán ở hiệu sách của tu chân giới?"
Phong Nhiên Trú thấy gì đó, dừng lại đầy nghi ngờ: "... Có lẽ có chút liên quan đến nàng."
Tạ Vãn U: "Hả? Sao lại thế?"
Phong Nhiên Trú nheo mắt, giọng điệu có phần kỳ lạ: "Nàng còn nhớ quyển tiểu thuyết không đứng đắn kia chứ?"
Tạ Vãn U ngẩn ra rồi mới phản ứng lại: "Ý chàng là cuốn mà chàng đã tịch thu...《Ở cả ngày lẫn đêm với thiếu chủ Yêu tộc》?"
"Đúng, chính là cuốn sách đó.” Phong Nhiên Trú bình tĩnh nói: "Tiếc là phải thông báo cho nàng một tin buồn, người bị hoàng thất Yêu tộc truy nã chính là tác giả cuốn sách này, nghĩa là - nàng sẽ không bao giờ được biết kết cục nữa."
Tạ Vãn U: "..."
Đời người thật sự có quá nhiều chuyện bất ngờ.