Tạ Vãn U: "..."
"À đúng rồi.” Miểu Nguyệt đột nhiên nói rất nhanh: "Vị trí của pháp khí ở trang 56, ngươi dùng bút nối tất cả các chữ 'thỏ' trên trang này lại, đối chiếu với bản đồ Yêu giới, giao điểm của đường chéo chính là nơi cất giấu pháp khí, nếu ta không may tử nạn, ngươi cứ tìm tộc nhân của ta, bảo tộc trưởng giúp ngươi lấy —tất nhiên, để đổi lại, ngươi cũng cần bảo vệ tộc nhân của ta."
Trang 56? Tạ Vãn U nghĩ một chút là biết Miểu Nguyệt đang nói đến cuốn sách nào.
Tạ Vãn U hơi ngạc nhiên, hóa ra《Mỗi ngày mỗi đêm cùng thiếu chủ Yêu tộc》không chỉ là một cuốn sách truyện đen thông thường, mà bên trong còn ẩn chứa cả những thông tin như vậy?
Không đợi Tạ Vãn U suy nghĩ nhiều, Miểu Nguyệt đã hoàn toàn bị bại lộ trước mắt quân truy đuổi.
Miểu Nguyệt chọn nghe lời Tạ Vãn U, không còn chống cự vô ích nữa: "Ta đầu hàng, không chạy nữa."
Một giọng nam thô lỗ lạnh lùng nói: "Xin tiểu thư Miểu Nguyệt giao nộp hết những thứ trên người."
Miểu Nguyệt thở dài, bất đắc dĩ giao nộp hết tất cả những thứ trên người, trong quá trình đó, nàng ấy lặng lẽ bóp nát phù Truyền Tin.
Truyền tin bị gián đoạn, Tạ Vãn U nhìn phù Truyền Tin trong tay, thầm lo lắng cho Miểu Nguyệt.
Mong là Miểu Nguyệt có thể cầm cự thêm một thời gian nữa...
Tạ Vãn U cất phù Truyền Tin, sắp xếp lại suy nghĩ, quyết định đi xem tình hình chẩn đoán của Phong Nhiên Trú trước.
Hiện tại, tình hình cơ thể của Phong Nhiên Trú mới là quan trọng nhất.
Tạ Vãn U chậm trễ một chút thời gian, khi tìm thấy Phong Nhiên Trú, Huyền Du Đạo Nhân đã chẩn đoán xong.
Để tiện cho Huyền Du Đạo Nhân kiểm tra cơ thể, Phong Nhiên Trú đã hóa thành nguyên hình Bạch hổ, lúc này đang nằm một mình trong phòng liếm chân.
Tạ Vãn U vào cửa không thấy Huyền Du Đạo Nhân, tò mò hỏi: "Sư tôn của ta đâu?"
Bạch hổ ngẩng đầu nhìn nàng, lạnh lùng nói: "Ta ăn mất rồi."
Tạ Vãn U: "?"
Thấy giọng điệu của Phong Nhiên Trú không giống như đang nói đùa, Tạ Vãn U kinh ngạc, ngồi xổm bên cạnh hắn do dự một lúc, nghi ngờ đưa tay sờ bụng hổ mềm mại ấm áp của hắn: "Chàng lừa ta sao?"
Bạch hổ bị nàng sờ bụng, lập tức ngồi dậy, dùng vuốt hổ đẩy tay nàng ra, trách móc nhìn nàng: "Nàng vừa đi đâu?"
Hóa ra là vì nàng không ở bên hắn lúc hắn xem bệnh nên giận dỗi, Tạ Vãn U chắp hai tay nâng đầu hổ to của hắn lên, thương yêu xoa xoa: "Nhận một cuộc liên lạc."
"Liên lạc?" Bạch hổ ngửa đầu, tránh tay nàng, trong nháy mắt ánh mắt trở nên sắc bén: "Liên lạc của ai, lại là Phật tử? Hay là sư huynh phiền phức như ruồi của nàng?"
Tạ Vãn U vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, nắm lấy sừng rồng trên đầu hắn, không cho hắn tránh: "Chàng là thùng giấm à, đều không phải, là sư tỷ Hợp Hoan tông ta từng chữa trị trước đây, một thỏ tinh, chắc chàng còn nhớ đi?"
Phong Nhiên Trú hồi tưởng một lát, ánh mắt càng lạnh hơn: "Là người nàng từng sờ đuôi? Sờ xong nàng còn không rửa tay."
Tạ Vãn U: "... Chàng chỉ nhớ được chuyện này thôi à?"
Phong Nhiên Trú bị nàng kéo sừng rồng, sừng rồng sắc bén, hắn sợ giãy giụa liều lĩnh sẽ làm trầy tay Tạ Vãn U, bèn ngồi xuống: "Nàng ta tìm nàng làm gì?"
Tạ Vãn U khẽ ho một tiếng: "Nàng ấy nói cho ta biết mấy tin tức rất chấn động."
Bạch hổ không mấy để ý liếm vuốt: "Chấn động thế nào?"
Tạ Vãn U thở dài: "Tin tốt - Ta biết Điêu Mao là ai rồi."
Phong Nhiên Trú dừng động tác, từ từ nhìn nàng.
Giọng điệu Tạ Vãn U trở nên nặng nề: "Tin xấu - Điêu Mao đã bị bắt đi rồi."
Phong Nhiên Trú: "..."
Hai người nhìn nhau không nói gì một lúc, trong phòng im phăng phắc.
Tạ Vãn U chuyển hướng câu chuyện: "Nhưng mà, trước khi nàng ấy bị bắt, đã nói cho ta biết vị trí pháp khí của tộc Thỏ Nguyệt."
Chỉ trong vài câu ngắn ngủi, những kích thích ập đến liên tiếp.
Phong Nhiên Trú đã không còn gì để nói về vận may của Tạ Vãn U, im lặng hồi lâu, trước tiên hỏi chuyện quan trọng nhất: "Pháp khí của tộc Thỏ Nguyệt?"
Tạ Vãn U: "Nghe nói có thể mở ra U Minh, không biết để làm gì, chàng biết không?"
"Hình như có chút ấn tượng.” Phong Nhiên Trú nói: "Đợi ta về tra thử."
"Vậy lát nữa hãy nói chuyện này.” Tạ Vãn U xoa đầu hổ của hắn, hôn lên trán có những đường vân đen đỏ đan xen của hắn: "Kết quả kiểm tra thế nào rồi?"
Tạ Vãn U quen thuộc hôn lên, Bạch hổ nheo mắt, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp: "Huyền Du Đạo Nhân đi lấy thuốc rồi, lát nữa có thể hỏi ông ta."
Tạ Vãn U "ừ" một tiếng, lại hôn lên đôi tai hổ mềm mại dày của hắn.
Đôi tai hổ giật giật mấy cái, như để đáp lại, Bạch hổ liếm mu bàn tay Tạ Vãn U một cái.
Tạ Vãn U lập tức rụt tay lại: "Đau!"
Bạch hổ không nghe lời nàng, lại đến liếm cánh tay nàng, như muốn cuốn lấy hơi thở của nàng vào đầu lưỡi.
Cánh tay Tạ Vãn U bị liếm vừa đau vừa tê, muốn ngăn cản động tác của hắn, còn bị hắn cắn một cái không nhẹ không nặng.
Cắn người à, đầu Tạ Vãn U nảy số, đột nhiên hứng thú diễn kịch, đưa tay vào miệng Bạch hổ, giả vờ bị hắn cắn: "Tay, tay ta -"
Bạch hổ thân hình to lớn, trông rất hung dữ, bàn tay trắng nõn của Tạ Vãn U biến mất trong miệng hắn, đối với người ngoài cuộc không biết chuyện, trông vô cùng kinh hoàng đáng sợ.
Huyền Du Đạo Nhân ở không xa nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của đồ đệ, vội vàng chạy đến, nhìn thấy cảnh này, trong nháy mắt mắt đỏ hoe: "Nhanh nhả con bé ra cho ta!"
Lời còn chưa dứt, Huyền Du Đạo Nhân đã bất chấp tất cả xông lên, vừa cướp đồ đệ khỏi miệng hổ, vừa đau lòng nói với Tạ Vãn U: "Không sợ không sợ, sư tôn sẽ chữa lành, cho dù tay có đứt, sư tôn cũng có thể nối lại cho con!"
Tạ Vãn U vốn định diễn kịch, kết quả lại lật xe: "..."