Vốn dĩ Phong Nhiên Trú định đưa nó đến nơi đã sắp xếp sẵn để tiến giai, nhưng Tạ Chước Tinh lại muốn tạm biệt Tiểu giao long, nói cho nhóc biết mình sắp tiến giai.
Bầu trời đêm đầy sao, Tiểu giao long và Tạ Chước Tinh cùng nhau trèo lên cành cây, đêm ở Bích Tiêu Đan Tông tĩnh lặng, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu, hòa với làn gió đêm mát mẻ, vô cùng thoải mái.
Tiểu giao long biết được Tạ Chước Tinh sắp tiến giai thì rất không nỡ, nhưng nghĩ lại, nhóc lại vui vẻ nói: "Cha ta nói, đợi khi ta thông kinh mạch, ta cũng có thể hóa thành hình người rồi - đến lúc đó chúng ta có thể gặp nhau bằng hình người!"
Tạ Chước Tinh nghĩ đến đây, cũng rất mong chờ: "Hắc Đản, ngươi lớn hơn ta một tuổi, có phải sẽ cao hơn ta không?"
"Chắc chắn rồi!" Tiểu giao long tự tin lắm: "Hơn nữa ta không lớn hơn ngươi một tuổi, ta lớn hơn ngươi mười một tuổi, cha ta mất mười năm để ấp ta, năm nay ta hẳn là mười lăm tuổi rồi!"
Tạ Chước Tinh dùng chân gãi đầu, trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ, tuổi của Tiểu giao long nên tính như vậy sao?
Nhưng rất nhanh sau đó nó không còn để ý nữa, huynh đệ tốt vui vẻ là được, tính đúng hay không không quan trọng.
Một thời gian dài sau sẽ không gặp lại nhau, hai vật nhỏ dựa vào nhau ngắm sao một lúc, đều không nỡ về nhà trước.
Tiểu giao long ngắm sao một lúc, đột nhiên hỏi: "Tiểu Bạch, tại sao ngươi lại lấy tên là ngôi sao (Tinh) vậy?"
"Là nương ta đặt cho ta." Tạ Chước Tinh vẫy vẫy đuôi: "Nương ta nói, người chết sẽ biến thành sao trên trời, nương ta không muốn ta cũng biến thành sao trên trời, nên đặt tên cho ta như vậy, người đã là sao thì sẽ không biến thành sao nữa."
Đây là lần đầu tiên Tiểu giao long nghe thấy cách nói này, há miệng ngây ra một lúc, mãi một lúc sau mới mang theo chút mong chờ nói: "Vậy nương ta có phải cũng biến thành sao rồi không?"
Tạ Chước Tinh nhẹ giọng nói: "Khi ngươi nhìn lên bầu trời, ngôi sao mà nương ngươi biến thành chắc chắn cũng đang nhìn ngươi."
Tiểu giao long cuộn tròn lại, ngây ngốc nhìn bầu trời, vô số vì sao đang lấp lánh, nhóc cố gắng phân biệt, muốn tìm ra ngôi sao thuộc về nương mình: "Tiểu Bạch, ngươi nói ngôi sao nào sẽ là nương ta?"
Tạ Chước Tinh ngẩng đầu nhìn bầu trời, vẫy vẫy tai: "Nương ta nói, vị trí của các ngôi sao mỗi đêm đều thay đổi, nhưng ngươi đừng buồn, vì dù ngươi ở đâu, nương ngươi cũng đều có thể nhìn thấy ngươi."
Tiểu giao long nghe đến đây, lại từ từ cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Nhưng Tiểu Bạch, nương ta có thật sự luôn nhìn ta không? Là ta hại chết nương ta, ta thấy, chắc nương ta rất ghét ta."
Nói rồi, nhóc nghẹn ngào, đối với người bạn duy nhất của mình, nhóc đã có thể bộc lộ tâm sự chôn giấu nhiều năm: "Nếu ta không đến thế gian này, nương ta sẽ không biến thành sao, ta thật sự thà người biến thành sao là ta, để đổi lấy nương ta trở về."
Tạ Chước Tinh sửng sốt, vụng về an ủi nhóc: "Không phải đâu, nương ngươi đã vất vả lắm mới đưa ngươi đến thế gian này, chắc chắn là rất yêu thương ngươi."
Tiểu giao long không nói gì, cúi đầu, lau nước mắt vào lông Tạ Chước Tinh.
Có lẽ là Tiểu giao long đã mở lòng với Tạ Chước Tinh, Tạ Chước Tinh cũng lặng lẽ kể cho nó nghe tâm sự của mình.
"Thật ra, trước đây nương ta cũng rất ghét ta." Tạ Chước Tinh dùng đuôi che chân trước, nhẹ giọng nói: "Nương ta không thích ta, luôn đánh ta, cũng không hôn ta, sau này mới dần thích ta."
Tiểu giao long nín khóc, dùng chóp đuôi nhỏ lau nước mắt: "Nếu nương ta có thể trở về, nương đánh ta mười trận một ngày cũng được."
Tạ Chước Tinh nói: "Trước đây ta không hiểu tại sao nương lại ghét ta, bây giờ ta hiểu rồi, có lẽ là vì đưa ta đến thế gian này khiến nương quá đau đớn và mệt mỏi... Ta đã mang lại đau khổ cho nương, vậy nên ta cũng phải chịu đựng đau khổ, giống như bị kẻ xấu đánh thì phải đánh trả lại, đó là điều rất công bằng."
Tiểu giao long ngây ngốc, có chút không hiểu lời huynh đệ tốt của mình: "Nhưng ngươi không phải kẻ xấu mà."
"Ta là kẻ xấu." Tạ Chước Tinh cụp tai xuống, buồn bã nói nhỏ: "Ta cũng suýt hại chết nương, thật ra ta... ta là đứa trẻ hư."
Tiểu giao long không nghe rõ lời nó nói, lại gần hơn một chút: "Ngươi vừa nói gì?"
"Không có gì." Tạ Chước Tinh lấy lại tinh thần, dùng chân vỗ nhẹ vào đuôi Tiểu giao long: "Đã muộn rồi, chúng ta về nhà thôi."
Tiểu giao long cũng rất chán nản, không hỏi thêm nữa, gật đầu: "Tiểu Bạch, lần sau gặp lại là mười lăm ngày nữa, còn lâu lắm."
Hai đứa trẻ cùng chán nản trong chốc lát, Tạ Chước Tinh đột nhiên nhớ ra một chuyện, nghiêm túc dặn dò Tiểu giao long: "Hắc Đản, nhất định phải uống thuốc cho khỏi bệnh, không được lén nhả thuốc ra như trước nữa, nếu không sẽ lùn hơn ta."
Tiểu giao long nghe xong giật mình, bảo đảm sẽ không làm như vậy nữa: "Do thuốc đắng quá... Yên tâm, sau này ta không nhả ra lần nào nữa."
Cuối cùng hai đứa trẻ lại quyến luyến ôm nhau, sau đó mới chia tay.
Dưới bầu trời đầy sao Tiểu giao long trở về hàn đàm mà nhóc và cha ở tạm tại Bích Tiêu Đan Tông, Khung Uyên từ trong đầm thò đầu giao long khổng lồ ra nhìn nhóc: "Nói chuyện với Tiểu Bạch xong rồi à?"
Tiểu giao long gật đầu, bơi trong nước một vòng, trèo lên đầu giao long lớn nằm sấp, nhìn bầu trời đêm hỏi: "Cha, nương có thích con không?"
"Tất nhiên rồi.” Khung Uyên không chút do dự nói: "Khi con còn ở trong bụng nương, nương đã rất thích con rồi."
Tiểu giao long nghe xong, lật người trên đầu giao long lớn: "Cha, Tiểu Bạch nói, người chết sẽ biến thành sao, mãi mãi nhìn người dưới bầu trời đêm, cha nói nương cũng sẽ luôn nhìn chúng ta chứ?"
"Sẽ.” Khung Uyên nói: "Chỉ cần chúng ta luôn yêu thương nương, nương sẽ mãi tỏa sáng."
Dưới bầu trời đêm, Tiểu giao long tắm mình trong ánh sao, mãn nguyện chìm vào giấc ngủ.