Người đứng đầu chậm rãi bước ra, ngẩng đôi mắt màu xanh lục, không có chút dao động nhìn về phía mọi người trên bậc thang.
Yêu Hậu nhìn rõ khuôn mặt hắn, tức đến suýt ngất xỉu, chỉ vào hắn quát lớn: "Loan Trạm, ngươi có ý gì? Ngươi muốn tạo phản sao!"
Loan Trạm nhàn nhạt nói: "Bản vương không phải tạo phản, mà là tiêu diệt kẻ phản loạn."
Nói xong, hắn không cho người khác cơ hội mở miệng, chỉ ra hiệu một cái, đội quân đằng sau hắn liền hùng hổ xông lên bậc thang.
Tiên Minh và các hoàng tử đều bị một màn này đánh úp không kịp trở tay, kinh hãi, chỉ có thể vội vàng ứng phó.
Giữa cảnh chém giết hỗn loạn, Bát hoàng tử đột nhiên kêu lên thảm thiết, tất cả mọi người đều nhìn lại, chỉ thấy ngực Bát hoàng tử bị đâm một nhát đao dài, gần như bị đóng đinh trên mặt đất, Bát hoàng tử ôm ngực đau đớn giãy giụa, cuối cùng trợn mắt, chết không nhắm mắt.
Nhị hoàng tử, Loan Trạm, chính là kẻ cầm dao.
Hắn nắm chặt cán dao, hơi cúi người, dồn gần hết trọng lượng cơ thể lên lưỡi dao, gần như thưởng thức quá trình Bát hoàng tử giãy giụa cho đến chết, thậm chí còn nở một nụ cười quỷ dị.
Hắn rút con dao vẫn còn dính máu, nhìn vị trưởng lão của Tiên Minh bằng ánh mắt đầy ẩn ý, như thể đang khiêu khích.
Vị trưởng lão của Tiên Minh chứng kiến cảnh tượng này, tức đến muốn trừng nứt cả mắt!
Quân cờ mà Tiên Minh đã dày công lựa chọn, thế mà lại bị giết chết một lần nữa!!
Tại sao! Rốt cuộc là tại sao!
Tạ Vãn U, người vẫn luôn đục nước béo cò, thấy vậy bèn khẽ nhếch môi.
Nếu vị trưởng lão này biết Lục hoàng tử trước đó cũng bị Nhị hoàng tử giết thì chắc sẽ còn tức điên lên mất...
Nhị hoàng tử không chút kiêng dè giết chết Bát hoàng tử, cảnh tượng này làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc, Thất hoàng tử cố gắng đè nén sự run rẩy trong giọng nói, lên tiếng: "Nhị ca, ngươi làm vậy có phải quá mức rồi không, coi như ngươi leo lên được ngôi vị hoàng đế, sau này cũng sẽ bị chỉ trích..."
"Thất đệ nói sai rồi." Loan Trạm lau thanh đao đang chảy máu, nhướng mắt lên, đôi mắt xanh lục chứa đầy sự hung ác khiến người ta sởn gai ốc: "Lịch sử đều do người chiến thắng viết nên, chỉ cần ta trở thành kẻ chiến thắng cuối cùng thì những người các ngươi, cho dù có biến mất khỏi lịch sử thì cũng chẳng có ai hay biết."
Tất cả những người nghe được câu này đều biến sắc, nhìn Loan Trạm với ánh mắt không thể tin nổi.
Ý của hắn là... muốn giết chết tất cả bọn họ?
Ánh mắt Loan Trạm lướt qua từng khuôn mặt, chậm rãi nói một cách độc nhẫn: "Vậy thì, tiếp theo giết ai đây nhỉ?"
Vị trưởng lão của Tiên Minh nhìn đoàn quân đang kéo đến như thủy triều, thầm nghiến răng.
Là bọn họ đã tính toán sai, không ngờ trong Yêu cung lại có một con hắc mã tàn nhẫn như vậy.
Bây giờ tình hình đã mất kiểm soát, chỉ riêng những người trong đoàn sứ giả này thì không thể đánh bại được đội quân do Nhị hoàng tử mang đến.
Vậy thì chỉ còn cách...
Ông ta hơi nheo mắt, trong lúc hỗn chiến đã trốn đến một nơi hẻo lánh, liên lạc với cấp cao của Thần Khải.
Thần Khải nhất quyết muốn nắm quyền kiểm soát Yêu giới, muốn đánh bại Loan Trạm, chỉ có thể điều động những "thí nghiệm" mà Thần Khải đã bồi dưỡng.
Thần Khải cũng có chi nhánh ở Yêu giới, bây giờ điều những thí nghiệm đó đến đây, hoàn toàn kịp thời.
Thế nhưng tất cả đều lọt vào mắt của Tạ Vãn U.
Nhị hoàng tử muốn lên ngôi, Tiên Minh chắc chắn sẽ không khoan tay đứng nhìn chuyện này xảy ra, quả nhiên, trưởng lão Tiên Minh thấy không địch lại Nhị hoàng tử, lập tức bắt đầu liên lạc với Thần Khải để cầu cứu.
Nhưng mà... tất cả những điều này đều hợp ý nàng.
Tạ Vãn U nắm chặt kiếm Phất Sương, kiếm Phất Sương cảm nhận được ý chí chiến đấu trong lòng nàng, liền tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Trong lúc trưởng lão Tiên Minh liên lạc với Thần Khải, thì bên phía Loan Trạm đã bắt đầu giết chóc loạn xạ.
Ngũ hoàng tử và Thất hoàng tử lần lượt bị hắn làm trọng thương, các hoàng tử, công chúa khác thấy vậy, liền bắt đầu chạy trốn, Loan Trạm trước đá một cước khiến Đại hoàng tử và xe lăn của hắn ta lật nhào, sau đó túm lấy tóc sau gáy Đại hoàng tử, dùng sức đập đầu Đại hoàng tử xuống đất.
Một tiếng ầm vang lên, máu bắn tung tóe, Loan Trạm không để ý đến tiếng kêu đau đớn của Đại hoàng tử, túm lấy đầu Đại hoàng tử, tàn nhẫn đập đầu hắn ta xuống nền đá cẩm thạch trắng trước điện của Yêu Hoàng, một lần rồi lại một lần, cho đến khi trán Đại hoàng tử bị đập nát bét, hắn mới dừng tay.
Lúc này, hắn như cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài Yêu cung.
Có một mảnh bóng đen đang lao nhanh về phía này, Loan Trạm có thể cảm nhận được, khí tức trên người chúng vô cùng đáng sợ.
Nhưng hắn không hoảng loạn, mà kéo Đại hoàng tử đầy máu sang một bên.
Hắn còn muốn tiếp tục giày vò Đại hoàng tử, không thể để Đại hoàng tử chết dễ dàng ở đây được.
Lại một nhóm khách không mời mà đến khiến tất cả các hoàng tử đều rơi vào tuyệt vọng.
Quân đội do Loan Trạm mang đến còn chưa đủ mạnh sao, sao còn có viện binh nữa!
Trưởng lão Tiên Minh thấy viện binh của Thần Khải đến, ung dung đi ra, có sự hỗ trợ của Thần Khải, kết cục của trận chiến này bọn họ thắng chắc.
Nhưng không ngờ, Tạ Vãn U trong đội của bọn họ giống như hiểu lầm điều gì đó, nhìn chằm chằm vào viện binh của Thần Khải, nắm chặt kiếm Phất Sương giống như đang đối mặt với kẻ thù không đội trời chung: "Nhị hoàng tử lại có viện binh mạnh như vậy sao! Trưởng lão, phải làm sao đây!"
Trưởng lão Tiên Minh giật giật khóe miệng, suýt nữa thì quên mất, vì cẩn thận, Minh chủ đã không nói cho Tạ Vãn U biết về sự tồn tại của Thần Khải.
Điều này đã khiến Tạ Vãn U hiểu lầm.
Trưởng lão Tiên Minh đang do dự không biết có nên tiết lộ sự tồn tại của Thần Khải với Tạ Vãn U, nói cho Tạ Vãn U biết đó thực ra là viện binh của Tiên Minh hay không, thì chút thời gian do dự này lại khiến Tạ Vãn U càng tin tưởng không nghi ngờ gì về thân phận của những viện binh kia.