"Nghe rồi, nghe nói Tam tiểu thư Tạ gia đẹp như tiên nữ, nhưng lại phải gả cho một thương nhân, ôi, thương nhân đó đã hơn bốn mươi tuổi rồi, ban đầu Tạ gia không đồng ý, Tam tiểu thư Tạ gia khóc lóc om sòm, treo cổ ba lần, Tạ gia mới đồng ý chuyện hôn sự này!"
"Tam tiểu thư Tạ gia đúng là không biết suy nghĩ, loại nam nhân già đó chẳng qua là có tiền thôi, theo ta thấy... còn không bằng gả cho ta."
Tạ Vãn U khựng lại, nghe những người đó dùng giọng điệu tám chuyện nói: "Tạ gia náo nhiệt thế này không phải thường thấy đâu, hôm đó chắc chắn có rất nhiều người đến xem, rảnh rỗi thì chúng ta cũng đến góp vui!"
Tạ Vãn U vốn đã biết Tạ gia vô sỉ đến mức nào, nhưng nàng không ngờ Tạ gia còn có thể vô sỉ hơn.
Rõ ràng là Tạ gia vì muốn vắt kiệt giá trị cuối cùng của nàng nên mới bán nàng cho thương nhân giàu có, đến miệng bọn họ lại thành nàng khóc lóc om sòm, treo cổ ba lần, nhất quyết phải gả cho ông ta.
Tạ gia muốn phủi sạch trách nhiệm của mình, đổ hết nước bẩn lên đầu nàng, vừa nuốt lợi ích vừa muốn danh lợi.
Làm gì có chuyện tốt thế?
Tạ Vãn U cười lạnh, ban đầu nàng chỉ muốn lấy lại sợi dây chuyền rồi rời đi, nhưng giờ nàng đột nhiên thay đổi suy nghĩ rồi.
Dựa vào đâu mà Tạ gia có thể dùng tiền bán nàng để tiếp tục sống sung sướng, còn nàng thì phải mang theo danh tiếng ô uế rời đi?
Tạ Vãn U không muốn chịu uất ức như vậy.
Không phải muốn xem náo nhiệt sao? Vậy thì nàng sẽ cho họ xem cho đã!
Những ngày sau đó, Tạ Vãn U ngoại trừ thỉnh thoảng ra ngoài một chuyến, còn lại đều ở trong hậu viện Bích Hòa Đường luyện kiếm, thường xuyên luyện cả buổi.
Lạc Như Hi mới đầu biết Tạ Vãn U trước đây là kiếm tu thì lại một lần nữa kinh ngạc, lúc rảnh rỗi sẽ đứng bên cạnh quan sát Tạ Vãn U luyện kiếm, sau đó bị vẻ đẹp vừa ngầu vừa xinh đẹp của nàng làm cho phải liên tục thổi rắm cầu vòng.
"Tiểu sư muội, kiếm của ngươi thật sự đâm vào tim sư tỷ rồi!"
"Ta đi khắp Thiên Vân tông, Tử Dương tông, Toái Tinh tông, Ảnh Nguyệt tông, Bán Nguyệt lâu, cũng không tìm được một đệ tử nào có thể múa kiếm có khí thế như ngươi!"
"Hôm nay vẫn là tiểu sư muội lợi hại có tiền đồ vô lượng!"
"..."
Tạ Vãn U bị đủ loại rắm cầu vồng của Lạc Như Hi khen đến nghẹn thở, chiêu thức trong tay không thể không dừng lại, vì thế mạnh quá, nàng thuận tay cắm kiếm vào mặt đất.
Tóc dài rũ xuống trước ngực, Tạ Vãn U chống kiếm thở hổn hển, trên trán toàn là mồ hôi, vài sợi tóc mai cũng bị mồ hôi làm ướt, ướt át dán vào bên má, đôi môi luôn tái nhợt cũng nhuộm một chút đỏ tươi nhạt.
Lạc Như Hi lập tức cầm khăn tay tiến lên giúp nàng lau mồ hôi, vừa lau vừa không nhịn được nhìn Tạ Vãn U bằng đôi mắt lấp lánh, si mê nói: "Tiểu sư muội, sao ngươi lại đẹp như vậy, cười lên rất dịu dàng, lúc không có biểu cảm thì rất lạnh lùng, bây giờ muội luyện kiếm xong mặt đỏ hồng, rất..."
Lạc Như Hi ngượng ngùng không nói nên lời.
Thật ra nàng ấy cảm thấy tiểu sư muội sau khi luyện kiếm xong trông rất muốn...
Lạc Như Hi vốn không nên dùng từ này để hình dung Tạ Vãn U, bởi vì nàng cảm thấy sư muội này nhìn qua thì hòa thuận dễ gần, thật ra rất bình tĩnh và kiềm chế, thỉnh thoảng còn khiến Lạc Như Hi có cảm giác xa cách với cả thế giới.
Một người như vậy, sau khi luyện kiếm xong lại thở hồng hộc, ngay cả mí mắt cũng đỏ lên, mất đi sự bình tĩnh và kiềm chế thường ngày... Thật sự rất kích thích phải không!
Lạc Như Hi là con gái, nhìn cũng có chút rung động!
Chỉ sợ làm sư muội sợ chạy mất, Lạc Như Hi mới nuốt những lời quá mức này xuống, lẩm bẩm nói: "Chỉ là quá gầy... Phải bồi bổ nhiều hơn."
"Sư tỷ?" Tạ Vãn U không biết Lạc Như Hi đang nghĩ gì, hơi dò hỏi nhìn Lạc Như Hi.
"Không sao không sao, đến đây đến đây, chúng ta ngồi xuống nghỉ ngơi!" Lạc Như Hi có chút chột dạ kéo Tạ Vãn U đang ngơ ngác ngồi xuống bên cạnh, sau đó bắt đầu lấy một bình trà hoa từ trong túi càn khôn ra, nhanh chóng chuyển chủ đề: "Luyện kiếm mệt rồi chứ, mau uống chút trà!"
Tạ Vãn U lau mồ hôi, tiện tay đặt kiếm sang một bên, cùng Lạc Như Hi ngồi dưới hành lang uống trà hóng gió.
Vừa uống một ngụm trà hoa, Tạ Vãn U cảm thấy có gì đó không ổn, liếc mắt nhìn sang bên cạnh, phát hiện Tiểu Bạch vừa nãy còn ngồi chồm hỗm bên cạnh xem nàng luyện kiếm đã biến mất: "Ủa, Tiểu Bạch đi đâu rồi?"
Lạc Như Hi: "Ta biết! Vừa nãy Lâm thúc thúc làm một nồi bánh sữa, cứ khăng khăng phải ăn lúc nóng mới ngon, rồi ẵm Tiểu Bạch đi ăn... Giờ vẫn chưa về, ta đoán là ông ấy dẫn Tiểu Bạch đi kiểm kho rồi."
Tạ Vãn U tưởng tượng ra cảnh Lâm chưởng quỹ hì hục làm bánh sữa trong bếp, không khỏi ngượng ngùng.
Lâm chưởng quỹ bị Tiểu Bạch thu phục nhanh đến vậy sao...
Lạc Như Hi nghĩ đến điều gì đó, do dự lại gần hỏi Tạ Vãn U: "Nhưng tiểu sư muội à... Ta thấy thiên phú kiếm đạo của sư muội cũng rất khá, sư muội thật sự không định bái nhập kiếm tông để học kiếm nữa sao?"
Tạ Vãn U lắc đầu: "Kiếm tông ta bái nhập trước kia có một hệ thống tu luyện riêng, một khi trở thành đệ tử ở đó, thì rất khó để thay đổi pháp môn và tâm pháp, nói cách khác, trừ khi bỏ hết mọi nền tảng để bắt đầu lại từ đầu, nếu không ta không thể học các kiếm pháp khác."
Lạc Như Hi nghe xong trợn tròn mắt, không thể tin nổi: "Nói như vậy, bái nhập tông môn của họ chẳng phải là bán thân cho họ cả đời sao? Lỡ như pháp môn đó không phù hợp với đệ tử đã bái nhập, vậy chỉ có con đường làm lại từ đầu thôi sao?"
Đệ tử đan tông thật sự bị sốc! Sao lại có pháp môn bá đạo như vậy chứ!
Tạ Vãn U suy nghĩ một lát, giải thích: "Có được có mất thôi, kiếm tông đó cũng khá lợi hại, trước khi bái nhập tông môn, mọi người đều sẽ biết có rủi ro này, ai không chấp nhận được thì sẽ tự rời đi."
"À, ra là đều biết trước, vậy thì còn đỡ." Lạc Như Hi thở dài: "Ta chỉ hơi tiếc, Băng linh căn của sư muội lợi hại như vậy, không bái tông thì đáng tiếc quá."