Không phải chứ! Đây có phải là Ma Tôn chí cao không vậy!
Tạ Vãn U tiễn Phong Nhiên Trú đi rồi mới quay đầu nhìn Khung Uyên.
Khung Uyên như mất hồn đi tới, lắp bắp hỏi: "Đảo chủ, ngươi và Ma Tôn..."
Tạ Vãn U bình tĩnh nói: "À, ta bỗng cảm thấy ở bên Ma Tôn cũng rất kích thích, cho nên bắt hắn đến tay. Sau này chúng ta trở về đảo Bồng Lai, ngươi nhớ đừng nói với đạo lữ của ta nhé, nếu không hắn chắc chắn sẽ ghen tuông đấy."
Ngươi làm một người đa tình như vậy, mà vẫn sợ đạo lữ ghen à... Khung Uyên nói thầm trong lòng, dần dần bắt đầu quen với phong cách cởi mở của Đảo chủ nhà mình.
Thôi, thôi.
Dù sao con thú bốn chân kia cũng tự nguyện chia sẻ đạo lữ của mình cho người khác rồi, y còn gì để nói chứ.
Tôn trọng, chúc phúc, khóa chặt.
Bên khác, Phong Nhiên Trú vừa đi khỏi chưa xa thì bị Miểu Nguyệt chặn lại.
Đôi mắt sau mặt nạ của Phong Nhiên Trú bình tĩnh nhìn nàng ấy, lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì?"
"Đại nhân, là như vậy." Miểu Nguyệt lấy hết can đảm, nói nhỏ: "Ta muốn thỉnh cầu ngài dùng thuật sưu hồn một lần nữa đối với Ngũ hoàng tử, ta muốn biết hôm đó thực sự đã xảy ra chuyện gì."
Miểu Nguyệt không phải không tin lời kể của Loan Trạm... mà là cảm thấy Loan Trạm vẫn còn che giấu một điều gì đó sâu xa hơn.
Phong Nhiên Trú ngừng một lát, lạnh lùng nói: "Việc này không có lợi ích gì đối với ta."
Miểu Nguyệt suy nghĩ một lúc, nhớ lại bầu không khí đặc biệt giữa Ma Tôn và Tạ Vãn U, liền dứt khoát cược một phát: "Tạ sư muội rất muốn đọc phần tiếp theo của "Ngày ngày đêm đêm ở cùng với thiếu chủ Yêu tộc” Nếu ngài giúp ta, ta sẽ viết xong cuốn sách đó, ban đầu ta không có ý định viết tiếp đâu."
Ngoài dự đoán, Ma Tôn nghe nàng ấy nói vậy, lại ngay lập tức đồng ý, còn đưa ra một yêu cầu bổ sung kỳ lạ khác.
"Khi viết xong, trước tiên đưa cho bản tôn một bản."
Miểu Nguyệt: "?"
Mặc dù rất nghi ngờ, nhưng Miểu Nguyệt vẫn đồng ý.
Nàng ấy hơi cảm khái trong lòng, thì ra độc giả của nàng ấy không chỉ bao gồm đảo chủ đảo Bồng Lai, mà ngay cả Ma Tôn cũng nằm trong số đó!
Nàng ấy thật sự quá lợi hại- nhất định chính là hắc mã lợi hại nhất trong tiểu thuyết!
Ôm suy nghĩ đó, Miểu Nguyệt đi xem ký ức của Ngũ hoàng tử.
Sau khi đi ra khỏi ký ức của Ngũ hoàng tử, Miểu Nguyệt không còn vui vẻ nữa, nàng ấy ngồi thừ người trong phòng giam của Ngũ hoàng tử một hồi lâu, rồi cuối cùng tìm đến Tạ Vãn U.
Lúc Tạ Vãn U đang so sánh các vị thuốc theo phương thuốc của Yêu tộc, thì thấy Miểu Nguyệt lững thững bước vào, sau đó biến thành bản thể loại thỏ, tê liệt ngã xuống đầu gối nàng.
Động vật lông xù mềm mại tự đưa đến cửa, Tạ Vãn U không có lý do gì không vuốt ve, nàng vuốt vuốt đôi tai thỏ rủ xuống, có phần trêu đùa nói: "Sao thế, lại cãi nhau với thiếu chủ bá đạo à?"
"Không phải cãi nhau." Giọng Miểu Nguyệt hơi nghẹn ngào: "Ta, ta phát hiện ra một bí mật."
Tạ Vãn U: "Bí mật gì?"
"Liên quan đến muội muội của ta." Đôi mắt Miểu Nguyệt đỏ hoe: "Ta biết rồi, tại sao Loan Trạm sợ ta buồn sau khi xem ký ức của Ngũ hoàng tử, không phải vì sợ ta cảm thấy có lỗi sau khi biết sự thật, mà là để che giấu một sự thật khác."
Tạ Vãn U im lặng vuốt lưng nàng ấy, trở thành một người bạn lắng nghe.
Trong ký ức của Ngũ hoàng tử, Miểu Nguyệt thấy, thực ra muội muội nàng ấy không bị Lục hoàng tử bắt đi, mà là muội muội chủ động tìm đến Lục hoàng tử.
“Tỷ tỷ có Lục hoàng tử tốt như vậy lại không biết trân trọng, cứ phải quấn lấy một tên hỗn huyết, ta thật không hiểu nổi." Muội muội cười nói với Lục hoàng tử: "Điện hạ, sao ngài không nhìn ta một chút?"
Lục hoàng tử đánh giá nàng ta, cười khinh miệt: "Trái lại ngươi có chút thú vị đó, sao vậy, ngươi muốn làm vương phi của bổn vương?"
“Đúng, ta muốn trở thành Yêu Hậu tương lai." Muội muội trả lời một cách quả quyết, nhưng trên khuôn mặt lại hiện lên một tia ảm đạm: “Như vậy, tộc Thỏ Nguyệt sẽ không còn bị các tộc khác bắt nạt nữa... Tỷ tỷ thật ngốc, tại sao lại ở bên một hoàng tử không quyền không thế, không chịu vươn lên, như vậy tộc Thỏ Nguyệt chỉ càng trở nên yếu đuối, bị người khác coi thường, còn có tương lai gì đáng để nói?”
“Ngươi rất thức thời, chỉ là… Trái lại ta cảm thấy, ngươi cũng rất ngu ngốc." Lục hoàng tử đi quanh muội muội một vòng, đôi mắt hồ ly lộ ra một chút ác ý: “Chỉ là tỷ tỷ của ngươi đã làm ta không vui, nếu ngươi phục vụ ta tốt, ta sẽ suy nghĩ đến việc nạp ngươi làm thiếp.”
Muội muội gật đầu đồng ý.
Sau đó, chính là Lục hoàng tử vô tình làm muội muội bị thương nặng.
Chỉ là giết chết một con thỏ mà thôi, Lục hoàng tử chẳng coi đó là việc gì to tát. Chết thì chết. Thỏ mà, khả năng sinh sản mạnh, một lần đẻ tám, chết một con có gì quan trọng.
Để chiều lòng Lục hoàng tử, Ngũ hoàng tử cũng tham gia vào việc này. Đúng lúc này, Loan Trạm nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, lúc muội muội sắp chết thì chạy đến.
— Đây chính là chân tướng.
Thứ Loan Trạm thực sự không muốn nàng ấy thấy, thực ra là sự phản bội của muội muội… cùng với toàn bộ quá trình muội muội bị Lục hoàng tử hành hạ đến chết.
Miểu Nguyệt nằm trong lòng Tạ Vãn U lặng lẽ rơi lệ: “Tại sao lại có thể như vậy… ông trời chó má kia muốn đùa chết ta mà.”
Tạ Vãn U nghe xong chuyện này cũng lặng người.
Mọi chuyện xảy ra quá trùng hợp… cũng quá cẩu huyết.
Má nó, da gà của nàng nổi lên hết rồi.
Miểu Nguyệt khóc quá đau lòng, Tạ Vãn U có chút không nỡ, nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của thỏ trắng, an ủi nàng ấy: “May mắn là hiểu lầm đã được giải quyết, quá khứ không thể quay lại, quý trọng người trước mắt đi.”
Miểu Nguyệt nức nở một tiếng, uể oải gật đầu.