Tạ Vãn U xoa đầu vật nhỏ trên vai, lúc này mới phát hiện ra sự khác biệt của nó so với trước khi tiến giai: "Tiểu Bạch lớn hơn một chút rồi, trên người có thêm hoa văn màu vàng, còn mọc thêm một cái đuôi thứ ba nữa."
Tạ Chước Tinh ưỡn ngực nhỏ nói: "Tiểu Bạch đã đặt tên cho cái đuôi thứ ba là Tiểu Tam rồi."
"Tiểu Tam?" Giọng điệu của Phong Nhiên Trú hơi có chút đả kích nó: "Đợi đến khi mọc đủ chín cái đuôi, con còn phân biệt được cái nào là Tiểu Tam, cái nào là Tiểu Tứ sao?"
Tạ Chước Tinh vô thức quay đầu nhìn lại, ánh mắt lảng tránh, giọng nói rõ ràng có chút không chắc chắn: "Nhất định, nhất định có thể mà!" Nó không thể không nhận ra đuôi của chính mình được!
Phong Nhiên Trú khinh thường hừ một tiếng, rõ ràng không tin lời nói dối của đứa bé.
Tạ Chước Tinh sao chịu được sự nghi ngờ này, lập tức quay cái mông nhỏ lại, giới thiệu rất chi tiết về Tiểu Nhất, Tiểu Nhị, Tiểu Tam của mình với Phong Nhiên Trú, để chứng minh nó không thể nhận nhầm đuôi của mình.
"..." Phong Nhiên Trú thực sự không đành lòng nhìn thẳng, đưa tay gạt ba cái đuôi đang lắc lư của đứa bé ra, bất đắc dĩ nói với Tạ Vãn U: "Lúc trước ta đã nói Tiểu Bạch là một đứa ngốc, quả nhiên không sai."
Tạ Chước Tinh: "?"
Tạ Vãn U thấy bộ dạng tan nát cõi lòng của Tạ Chước Tinh, lập tức bật cười, cười một lúc lâu mới bình tĩnh lại.
"Cười đủ chưa?" Phong Nhiên Trú nhìn nàng một lúc, giơ tay bắt lấy đứa bé trên vai nàng, cả chiếc đèn lồng trên tay nàng cũng đặt xuống đất.
Tạ Vãn U biết hắn có ý gì, vòng tay ôm lấy eo hắn, ngẩng đầu lên, trao cho hắn một nụ hôn lưu luyến.
Phong Nhiên Trú dùng trán chống lên trán nàng: "Vài ngày nữa gặp lại."
Tạ Vãn U đáp lại, vùi vào lòng hắn hít một hơi thật sâu.
Tạ Chước Tinh ngồi xổm một mình bên đèn lồng, do dự giơ chân sau lên gãi gãi cổ, sau đó đưa ra một quyết định.
Nó hóa thành hình người, sau đó bò dậy ôm lấy chân Phong Nhiên Trú.
Phong Nhiên Trú từ từ cúi đầu: "Làm gì?"
Tạ Chước Tinh ngẩng đầu: "Tiểu Bạch cũng muốn hôn tạm biệt hồ ly thúc thúc."
Phong Nhiên Trú phức tạp cúi đầu với, định từ chối nhưng thấy ánh mắt hơi thẹn thùng của đứa nhỏ, hầu kết hắn khẽ động, rồi vẫn cúi xuống: "Chỉ một lần thôi."
Trong làn gió biển nhẹ nhàng, Tạ Chước Tinh ngửa đầu hôn lên má hắn, mềm mại nói: "Hồ ly thúc thúc, thúc đi thuận buồm xuôi gió nhé."
Hắn cảm giác mặt mình hơi ấm áp, lại ngứa một chút, cứ để người ta muốn giơ tay lau đi.
Phong Nhiên Trú giãn lông mày, véo nhẹ má đứa bé: "Biết rồi... Đồ ngốc."
Tiễn Phong Nhiên Trú đi, Tạ Vãn U vội bế Tạ Chước Tinh lên: "Hồ ly thúc thúc đi rồi, nương và Tiểu Bạch có thể ngủ cùng nhau rồi!"
Cuối cùng cũng có thể ở dạng người ngủ cùng nương, Tạ Chước Tinh cũng rất vui.
Tối hôm đó, hai mẹ con chui vào một ổ chăn, dính chặt vào nhau.
Trong phòng tối om, rất yên tĩnh, Tạ Chước Tinh ngửi thấy mùi hương trên người nương, chỉ thấy rất yên tâm.
Nó khẽ hỏi Tạ Vãn U: "Nương ơi, Hắc Đản cũng về đây rồi sao?"
"Chưa." Tạ Vãn U ôm nó nói: "Hắc Đản vẫn còn ở Bích Tiêu Đan Tông, đợi đến khi Hắc Đản điều trị xong, cha Hắc Đản sẽ đưa Hắc Đản về."
Tạ Chước Tinh hơi vui, hỏi tiếp: "Hắc Đản cũng có hình người sao?"
"Có rồi." Tạ Vãn U nói: "Ngày mai Hắc Đản sẽ về, lúc đó Tiểu Bạch có thể gặp Hắc Đản rồi."
Tạ Chước Tinh phấn khích trong lòng Tạ Vãn U một lúc, rồi lại nói với Tạ Vãn U rất nhiều lời, lúc này mới dần dần ngủ thiếp đi.
Tạ Vãn U vuốt ve khuôn mặt ửng hồng vì ngủ của Tạ Chước Tinh, ôm nó vào lòng, trái tim vẫn treo lơ lửng kể từ khi Tạ Chước Tinh tiến giai, cuối cùng cũng hạ xuống.
...
Ngày hôm sau, Tạ Vãn U nhận được tin, ba tu sĩ bị thương được cứu lên đảo đã tỉnh.
Tạ Vãn U đi qua xem, chủ yếu là hỏi thăm quá trình bọn họ bị hải tộc tấn công.
Xung quanh đảo Bồng Lai đều là biển, nếu hải tộc có biểu hiện tấn công tu sĩ, vậy thì nàng cần phải thông báo cho các đệ tử trên đảo Bồng Lai, sau này ra khỏi đảo phải tăng cường bảo vệ bản thân.
Ba tu sĩ này đều là tán tu, bọn họ quen biết nhau, biết mình được đảo Bồng Lai cứu, ai nấy đều lộ vẻ mừng như thoát nạn.
Một tu sĩ trong số họ tên là Tần Nghị thở phào, ôm lấy băng gạc quấn quanh ngực, sợ hãi nói: "Thật ra chúng ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, hôm đó ba người chúng ta hẹn nhau đến một hòn đảo của Linh Trạch để tìm dược liệu, đi qua một vùng biển, đột nhiên bị hải tộc tấn công."
"Hải tộc đó nói chúng ta làm hại đồng loại của chúng, nói chúng ta toàn là người trên cạn xảo trá, nhất quyết tìm chúng ta trả thù, ba chúng ta không địch lại, dùng pháp khí mới miễn cưỡng thoát khỏi vòng vây... " Tần Nghị thở dài: "Lúc ngất đi, ta đã nhìn thấy đảo Bồng Lai từ xa, ôm hy vọng cuối cùng, ta thúc dục pháp khí bay về phía đảo Bồng Lai, không ngờ lại được cứu, ân tình của Đảo chủ, ba chúng ta không bao giờ quên."
Tạ Vãn U hơi trầm ngâm: "Các ngươi chắc chắn là không động thủ với hải tộc nào chứ?"
"Chắc chắn không có." Giọng điệu Tần Nghị rất chắc chắn: "Thực lực của ba chúng ta đều không cao, chủ động trêu chọc hải tộc, chẳng phải là tự tìm đường chết sao? Ta rất chắc chắn, trước đây chúng ta chưa từng trêu chọc hải tộc nào."
Vậy thì chuyện này rất kỳ lạ.
Nhìn tình huống này, chắc là hải tộc nhận nhầm kẻ thù, nhưng hải tộc lại nói người trên cạn "xảo trá" - đây hơi có khuynh hướng bài xích vùng miền.
Vì vậy, Tạ Vãn U suy đoán, liệu có phải một số người đã tấn công hải tộc, khiến hải tộc có ấn tượng cực kỳ tệ với tất cả loài người hay không.
Nếu thực sự có một nhóm người như vậy, vậy thì mục đích bọn họ tấn công hải tộc là gì?
Tạ Vãn U suy nghĩ một lúc, xuất phát từ một trực giác cẩn thận nào đó, nàng hỏi Tần Nghị về địa điểm cụ thể mà hắn ta gặp phải đợt tấn công của hải tộc.
Nang cứ cảm thấy có chuyện gì sắp xảy ra.
Nói cách khác, hôm nay đám người đó dám động thủ với hải tộc, ngày mai có phải sẽ dám động thủ với đảo Bồng Lai không?
Tạ Vãn U cảm thấy vẫn nên điều tra rõ ràng, như vậy cũng yên tâm hơn.
…
Trên bãi biển, Tạ Chước Tinh đang ngồi trên một tảng đá, hồi hộp chờ Khung Uyên và Hắc Đản đến.
Gió biển thổi qua mái tóc dài bạc của nó, Tạ Chước Tinh vén một lọn tóc, vô thức đưa lên miệng liếm, thấy mùi vị không đúng, vội thả tóc xuống.
Hóa ra tóc và lông vẫn rất khác nhau, Tạ Chước Tinh chống cằm, nghiêm túc gật đầu.
Lúc này, nó nhìn thấy một chấm đen ở đằng xa, lập tức ngồi thẳng dậy.
Điểm đen nhanh chóng tiến gần hơn, lúc này, Tạ Chước Tinh cuối cùng cũng nhìn rõ, quả thật là hắc giao long Khung Uyên thúc thúc!
Nghĩ đến Hắc Đản đang ở trên người Khung Uyên thúc thúc, Tạ Chước Tinh lập tức phấn khích vô cùng, thử dò xét đứng lên, đáng tiếc chân chạm đất, vẫn là trạng thái mềm nhũn.
Tạ Chước Tinh nhăn mặt ngồi xuống, đau khổ nhìn chằm chằm đôi chân của mình một lúc, không khỏi bắt đầu hình dung khả năng dùng tay chống ngược cơ thể để di chuyển.
Đúng lúc Tạ Chước Tinh đang suy nghĩ về cuộc đời thì bên kia Khung Uyên đã hạ xuống.
Tất nhiên y có chú ý đến Tạ Chước Tinh đang ngồi trên bờ biển, đoán chắc là đứa bé cố ý chờ con trai mình, liền nói với Tiểu giao long một câu.
Tiểu giao long nghe vậy, lập tức quấn chặt sừng giao long của cha già, phấn khích vỗ đuôi: "Cha, mau thả con xuống! Con muốn dùng hình người gặp huynh đệ tốt của con!"
Khung Uyên bất đắc dĩ đáp ứng: "Vậy cha sẽ đi tìm Đảo chủ trước."
Tiểu giao long đồng ý, sau đó vào khoảnh khắc Khung Uyên bay thấp qua bờ biển, nhóc nhắm thời cơ lao xuống.
"Tiểu Bạch, huynh đệ tốt của ngươi về rồi đây ——" Tiểu giao long hóa thành hình người trên không trung, bày xong tư thế, chuẩn bị hạ cánh một cách đẹp mắt, đáng tiếc nhóc cũng mới có thể biến hình được không lâu, vẫn chưa hoàn toàn quen với trạng thái hình người, không giữ được thăng bằng, liền ngã sấp mặt trên bãi biển.
Tạ Chước Tinh ngây ngốc nhìn huynh đệ tốt từ trên trời rơi xuống, sau đó cắm đầu vào bãi cát, há miệng kinh ngạc hồi lâu: "..."
Tiểu giao long miễn cưỡng ngẩng mặt ra khỏi cát, nhổ cát trong miệng, lúc này nhóc cũng không còn để ý đến sự xấu hổ nữa, mắt sáng rỡ nhìn về phía Tạ Chước Tinh: "Tiểu Bạch!"
Tạ Chước Tinh nhận ra giọng nói này, không nhịn được vịn tảng đá đứng lên: "Hắc Đản!"
"Tiểu Bạch —— huynh đệ tốt của ta! Cuối cùng chúng ta cũng gặp lại rồi, ngươi không biết đâu, lúc ngươi không ở, ta sống khổ lắm!" Tiểu giao long hú lên một tiếng, dang rộng vòng tay chạy về phía Tạ Chước Tinh.
Bầu không khí đã đến mức này, Tạ Chước Tinh cũng bị Tiểu giao long lây nhiễm, dang tay nhiệt tình chạy về phía Tiểu giao long.
Nhưng bọn chúng vừa bước một bước... thì vô cùng ăn ý cùng nhau ngã xuống.
Tiểu giao long ngã trên mặt đất, lộ ra nụ cười kinh ngạc với Tạ Chước Tinh: "Thật trùng hợp, ngươi cũng không biết đi sao?"
Tạ Chước Tinh nhìn về phía Tiểu giao long không xa, cũng rất kinh ngạc: "Ngươi cũng không biết đi sao?"
Lúc này đây, hai đứa bé cùng cảnh ngộ đều cảm thấy nhẹ nhõm.
Thật tốt quá, hóa ra có người giống mình.