Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 66

Chương 66 -
Chương 66 -

Tạ Vãn U cảm thấy tình hình không được tốt lắm.

Bên trong cơ thể của bé con vẫn luôn không có linh lực, hóa ra không phải vì một khiếm khuyết bẩm sinh nào đó dẫn đến việc không thể tu luyện, mà là vì phương pháp tu luyện không đúng.

Còn phương pháp tu luyện của nó - nuốt sống linh thạch, rõ ràng là rất tốn kém.

Vào lúc này, Tạ Vãn U vô cùng may mắn vì mình đã gia nhập ngành luyện đan, cái ngành nghề siêu lợi nhuận này!

Đợi khi mình mạnh lên, nuôi bé con cũng không phải là vấn đề!

Nghĩ đến đây, Tạ Vãn U âu yếm xoa đầu nhỏ lông xù của bé con, lấy ra một viên linh thạch hạ phẩm, đưa cho Tiểu Bạch ngửi: "Tiểu Bạch, viên đá này thơm không, so với viên vừa nãy thì sao?"

Tiểu Bạch lại gần ngửi ngửi, ngoan ngoãn nói: "Không thơm bằng viên vừa nãy."

Tạ Vãn U: “...”

Linh khí chứa trong linh thạch hạ phẩm quả thực ít hơn linh thạch trung phẩm rất nhiều, đây có lẽ chính là nguyên nhân để Tiểu Bạch đánh giá linh thạch "thơm hay không thơm."

Xem ra Tiểu Bạch thực sự là loại con non thần kỳ lấy linh khí làm đồ ăn.

Lâm chưởng quỹ cũng thật sự không hiểu: "Ta chưa từng thấy linh thú nào như thế này... Trong thần thú cũng không có loài nào trực tiếp nuốt linh lực như thế này, đúng rồi, trái lại Thao Thiết cái gì cũng ăn, không lẽ đây là Thao Thiết sao? Nhưng Thao Thiết thân dê mặt người, mắt ở nách, Tiểu Bạch cũng không giống Thao Thiết."

Lâm chưởng quỹ cũng nghĩ không ra, chỉ có thể đưa ra lời khuyên cho Tạ Vãn U: "Có lẽ Tiểu Bạch có lai lịch rất lớn, Vãn U, ngày thường ngươi phải nhớ giấu Tiểu Bạch thật kỹ, tránh để người khác nghi ngờ và thèm muốn. Đến tông môn rồi thì nhờ tông chủ xem thử, có lẽ ngài ấy có thể nhìn ra manh mối gì đó."

Tạ Vãn U buồn bã gật đầu: "Ta hiểu rồi."

Tiểu Bạch không hiểu người lớn đang nói gì, lúc bọn họ nói chuyện, nó ngoan ngoãn không chen ngang, đợi đến khi nương và Lâm gia gia nói xong, Tiểu Bạch mới lo lắng co móng vuốt lại: "Nương, Tiểu Bạch ăn đá... có phải rất lạ không?"

Tạ Vãn U sợ bé con nghĩ nhiều, cười giải thích: "Không lạ, đây không phải là đá bình thường, gọi là linh thạch, Tiểu Bạch ăn vào là có thể lớn lên, giống như ăn thịt vậy, đều rất bình thường."

"Thật không?" Tạ Tiểu Bạch dựng người nhỏ nhắn dậy, nằm trên vai Tạ Vãn U, dùng chân trước ôm lấy cổ Tạ Vãn U, buồn bã nói: "Vậy tại sao nương không thể ăn linh thạch?"

Đầu óc của đứa nhỏ này xoay chuyển khá nhanh, Tạ Vãn U vuốt ve bộ lông mềm mại trên lưng nó: "Nương đã là người lớn rồi, răng đã giòn rồi, nên không cắn được linh thạch, cũng không ngửi thấy mùi thơm của linh thạch."

Lời giải thích này, Tạ Tiểu Bạch vẫn có thể chấp nhận được, dù sao trong lòng trẻ con, người lớn luôn có rất nhiều điểm đặc biệt kỳ lạ.

Vì thế, chiếc đuôi rũ xuống của nó lại dựng lên, bắt đầu lắc lư nhẹ: "Vậy Tiểu Bạch không phải là đứa trẻ kỳ lạ nữa phải không?"

Tạ Vãn U nắm lấy chiếc đuôi lông xù đang lắc lư của Tiểu Bạch, nghiêm mặt nói: "Tất nhiên là không, giống như Lâm gia gia vừa nói, con hung thú tên là Thao Thiết kia, nó không chỉ ăn đá, mà còn ăn ghế, ăn giường, ăn nồi sắt, cái gì cũng ăn, đói quá thậm chí còn ăn cả chính mình, chẳng phải còn kỳ lạ hơn sao?"

Tạ Tiểu Bạch nghe xong, không nhịn được mà rùng mình, gật đầu đồng ý, đối với con Thao Thiết mà nương nói cái gì cũng ăn, nó có chút kính sợ: "Vậy nó có ăn nương và Tiểu Bạch không?"

Tạ Vãn U: "Không, nếu nó ăn thịt người, thì thần tiên trên trời sẽ trừng phạt nó."

Trong lòng Tiểu Bạch, thần tiên trên trời đều là những người toàn năng, như vậy, Tạ Tiểu Bạch không còn sợ Thao Thiết sẽ lén lút ăn mất nương vào nửa đêm nữa, vui vẻ vùi mặt nhỏ cọ cọ vào cổ Tạ Vãn U.

Bé con thực sự là một thú nuốt tiền, việc nhanh chóng nâng cao cấp bậc luyện đan phải sớm đưa vào chương trình hằng ngày.

Tuy nhiên, vì Thủy linh căn của Tạ Vãn U đột nhiên chuyển thành Băng linh căn, khiến nàng không thể sử dụng linh hỏa bình thường nữa, muốn luyện đan, chỉ có thể đi tìm dị hỏa có thể chịu được Băng linh lực.

Lâm chưởng quỹ đã tìm cho Tạ Vãn U được một số loại dị hỏa trong thời gian ngắn, Tạ Vãn U ôm hy vọng thử từng loại một, nhưng không có ngoại lệ, mỗi khi nàng cố gắng dùng Băng linh lực điều khiển dị hỏa, những dị hỏa này sẽ "phụt" một tiếng, tắt ngúm tại chỗ để Tạ Vãn U xem.

Tạ Vãn U: "..." Thật là hết sức vô lý!

Chưa tìm ra cách giải quyết, Tạ Vãn U chỉ có thể tạm thời gác lại chuyện dị hỏa, tập trung chuẩn bị cho việc ngày mai.

Ngày mai, chính là “hôn lễ” của nàng ở Tạ gia.

Tạ Nghiên Ngữ thật sự làm được như những gì nàng ta nói, muốn để cho Tạ Vãn U mất hết thể diện trước người toàn thành, lời đồn liên quan đến chuyện Tạ Vãn U khóc lóc gả cho một thương nhân già truyền khắp mỗi một xó xỉnh trong thành.

Ngày mai vào buổi sáng chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến xem cảnh đám cưới hoành tráng của Tam tiểu thư Tạ gia.

Sau khi Tiểu Bạch ngủ, Tạ Vãn U nói với Lạc Như Hi về kế hoạch ngày mai: "Sư tỷ, ngày mai ngươi hãy dẫn Tiểu Bạch đợi ta ở cổng thành, đợi ta giải quyết xong Tạ gia rồi sẽ tìm ngươi để hội họp, sau đó chúng ta sẽ lên đường ngay."

Tất nhiên Lạc Như Hi sẽ không phản đối: "Được, cứ thế mà làm!"

Bình Luận (0)
Comment