Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 660

Chương 660 -
Chương 660 -

"Gần đây có lẽ ta không thể cập nhật chương mới được nữa."

Bên kia, Miểu Nguyệt yếu ớt nói như vậy, giọng điệu hơi kỳ lạ.

Tạ Vãn U không hiểu: "? Tại sao vậy, ngươi bị bệnh à?"

"Không phải bị bệnh." Miểu Nguyệt khẽ ho một tiếng, ấp úng nói: "Chỉ là, ta hình như... mang thai rồi."

Tạ Vãn U: "..."

Miểu Nguyệt: "Vãn U Vãn U ngươi còn ở đó không, ngươi nói gì đi chứ!"

"Ta nên nói gì?" Tạ Vãn U xoa mặt, gần như nghẹn lời: "Hai người các ngươi quả là... thực hiện cốt truyện cẩu huyết đến cùng."

Tình yêu ngược luyến và thế thân đều có đủ, giờ lại thêm một màn chạy trốn khi mang thai.

Tạ Vãn U cũng chịu rồi.

Miểu Nguyệt bên kia "hì hì" một tiếng: "Đó không phải là ngoài ý muốn sao, hơn nữa tộc thỏ chúng ta vốn dễ mang thai... Ngươi nói xem ta phải làm sao tiếp theo, có nên nói cho Loan Trạm không?"

Tạ Vãn U bất lực đứng dậy: "Ta đến khám cho ngươi trước đã."

Tạ Vãn U đến chỗ ở của Miểu Nguyệt, bắt mạch cho nàng ấy.

Mạch tượng có chút kỳ lạ, giống như có mà không, chạm vào điểm mù kiến thức của Tạ Vãn U.

Có lẽ... mạch tượng mang thai của Yêu tộc và Nhân tộc không giống nhau?

Tạ Vãn U học không phải thú y, im lặng một lúc lâu, mới có thể miễn cưỡng nói một câu hơi ngượng ngùng: "Ngươi đợi ta một chút, ta đi hỏi sư tôn ta."

Miểu Nguyệt sờ bụng: "Không chắc sao? Ta cũng đã ói, chắc là thật."

Tạ Vãn U lại nghĩ chưa chắc, thỏ có thể mang thai giả, không chừng mạch tượng kỳ lạ kia chính là mạch tượng mang thai giả.

Nhưng nhìn Miểu Nguyệt sờ bụng với vẻ rất mong đợi, cuối cùng Tạ Vãn U vẫn không nói ra, bước ra khỏi cửa, vội vàng cầu cứu sư tôn.

Sau khi mô tả tỉ mỉ mạch tượng chẩn được, Thẩm tông chủ nhiều kinh nghiệm đã nhanh chóng đưa ra đáp án.

Nếu không có gì bất ngờ thì chắc là mang thai giả.

"Nhưng trong thời gian mang thai giả, cần chú ý chăm sóc tâm trạng người bạn kia của con, có một số thỏ yêu trong thời gian mang thai giả sẽ có hành vi nhổ lông làm tổ, tình trạng cơ thể cũng sẽ thay đổi tương ứng, không khác gì người mang thai.” Thẩm tông chủ chậm rãi nói: "Tốt nhất là phối hợp thuốc thang để giảm bớt các triệu chứng liên quan của nàng."

Tạ Vãn U chăm chú lắng nghe, ghi nhớ đơn thuốc Thẩm tông chủ nói, sau đó mới quay trở lại phòng.

Nhưng vừa bước vào phòng, Tạ Vãn U đã phát hiện ra sự bất thường, Miểu Nguyệt vừa ngồi trên ghế đã biến mất.

Tạ Vãn U tìm kiếm khắp phòng, cuối cùng tìm thấy Miểu Nguyệt đã biến về nguyên hình là Thỏ Nguyệt trong góc.

Con thỏ trắng như tuyết ngậm cỏ nhảy nhót, đã đắp xong một cái tổ thô sơ, Tạ Vãn U còn chưa kịp ngăn cản thì đã thấy nàng ấy ngoảnh đầu lại, bắt đầu nhổ lông trên người.

Tạ Vãn U thấy vậy nhíu mày, vội vàng tiến lên ngăn cản: "Đừng nhổ nữa, không đau sao?"

Miểu Nguyệt bị ngăn lại, chớp mắt ngơ ngác, mơ hồ nói: "Phải làm... tổ cho em bé."

Tạ Vãn U sợ nàng ấy tiếp tục nhổ lông trên người, liền ôm cả con thỏ lên.

Cho dù uống thuốc, thì triệu chứng này cũng phải mất vài ngày mới có thể kìm hãm được, mặc kệ thì chắc chắn không được, Tạ Vãn U thở dài, Miểu Nguyệt bây giờ không tỉnh táo cho lắm, tình huống này phải nói với người nhà mới được.

Còn ai có thời gian trông giữ Miểu Nguyệt... Tạ Vãn U chỉ có thể tạm thời nhờ Tiểu Bạch.

Lúc này Tạ Chước Tinh đang chơi bên ngoài, Tạ Vãn U gọi to một tiếng về phía khu rừng chìm trong ánh hoàng hôn, không lâu sau, từ xa đã thấy một bóng trắng nhỏ lao đến mình như bay.

"Tiểu Bạch đến đây—" Tạ Chước Tinh bốn chân ngắn chạy như bay, vội vã chạy đến trước mặt Tạ Vãn U, dùng hai chân trước dừng lại một cách khó khăn, ngẩng đầu nhìn Tạ Vãn U, lắc đuôi sau lưng, vui vẻ hỏi: "Nương tìm Tiểu Bạch có chuyện gì vậy?"

Tạ Vãn U đè con thỏ đang giãy giụa muốn nhổ lông mình trong lòng, cúi người nói với Tạ Chước Tinh: "Tiểu Bạch, dì Miểu Nguyệt bị chút vấn đề về sức khỏe, bây giờ cứ muốn nhổ lông mình, nương phải đi sắc thuốc, Tiểu Bạch có thể giúp nương trông dì Miểu Nguyệt một lát không?"

Nghe dì bị bệnh, Tạ Chước Tinh không vẫy đuôi nữa, nghiêm túc hỏi: "Không cho dì nhổ lông là được rồi sao ạ? Còn phải chú ý gì nữa không?"

"Không còn nữa.” Tạ Vãn U ngồi xổm xuống: "Chỉ một lát thôi là được, nương phối thuốc xong, có thể nhờ đệ tử đi sắc thuốc, rất nhanh thôi."

Tạ Chước Tinh gật đầu, hóa thành hình người, cẩn thận bế Miểu Nguyệt từ trong lòng Tạ Vãn U.

Nhìn nó nhỏ vậy chứ sức mạnh lại lớn, khi bế con thỏ rất vững vàng, thấy nó có thể kiểm soát được tình hình, Tạ Vãn U mới yên tâm bước đi nhanh.

Đến khi Tạ Vãn U trở lại, thì thấy Tạ Chước Tinh đang canh giữ bên cạnh cái tổ cỏ mà Miểu Nguyệt dựng tạm, nhìn Miểu Nguyệt đi đi lại lại vận chuyển lông trắng vào tổ.

Khoan đã... Lông nhiều như vậy từ đâu ra?

Tạ Chước Tinh quay đầu thấy Tạ Vãn U, có chút ngượng ngùng gãi mặt: "Nương đừng sợ, đây là lông của con, vì dì không nhổ được lông, vừa rồi còn khóc rất thương tâm, con liền tặng dì lông rụng trước đây của con, dì có lông của con thì sẽ không nhổ lông của mình nữa."

Tạ Vãn U: "..."

Còn có thể như vậy sao?

Tạ Vãn U xoa đầu đứa con thông minh của mình, ngồi xổm bên cạnh nó, cùng nhìn Miểu Nguyệt đang chìm trong bản năng.

Tạ Chước Tinh lo lắng hỏi nhỏ: "Nương, dì bị bệnh rất nặng sao, vừa rồi con nói chuyện với dì, thỉnh thoảng dì mới để ý đến con."

"Không sao, vài ngày nữa là dì khỏe rồi.” Tạ Vãn U ôm nó vào lòng, an ủi hôn lên trán nó: "Nương phải nói chuyện này với đạo lữ của dì, Tiểu Bạch có thể giúp nương trông dì thêm một chút không?"

Tạ Chước Tinh gật đầu đồng ý, ôm chân chăm chú nhìn Miểu Nguyệt.

Tạ Vãn U ra khỏi cửa, liên lạc với Loan Trạm.

Khi rời khỏi Yêu giới, nàng cũng để lại phù truyền tin cho Loan Trạm, lúc đó nghĩ phòng ngừa bất trắc, không ngờ bây giờ lại dùng đến.

Bình Luận (0)
Comment