Tạ Vãn U lắc đầu xua đi những suy nghĩ kỳ lạ trong đầu, xoa đầu Tiểu Bạch trong lòng, bảo nó ra ngoài tìm Phong Nhiên Trú, nói với hắn là lát nữa sẽ lên đường.
Tạ Chước Tinh rất vui lòng được làm người sai vặt cho nương, vui vẻ đồng ý, lần theo hơi thở của Phong Nhiên Trú mà chạy ra ngoài, một mạch tìm đến lương đình bên bờ suối.
Phong Nhiên Trú đang ngồi đối diện với Loan Trạm, không biết đang bàn luận điều gì, Tạ Chước Tinh chạy đến ngoài lương đình, dừng bước, vô thức gọi Phong Nhiên Trú một tiếng: "Hồ ly thúc... thúc?"
Tạ Chước Tinh ngây người, vì sau khi nó gọi một tiếng này, Loan Trạm và Phong Nhiên Trú lại cùng nhau quay đầu lại.
Lúc này Tạ Chước Tinh mới phản ứng lại, hình như Loan Trạm thúc thúc cũng là hồ ly…
Rõ ràng là Loan Trạm thúc thúc đã hiểu lầm cách xưng hô của mình, nhưng như vậy, làm sao để phân biệt bọn họ đây?
Tạ Chước Tinh do dự một lúc ở đó, ngẩng đầu bối rối nhìn hai người lớn, do dự một lúc, cuối cùng ngượng ngùng gọi nhỏ: "Cha... nương bảo có thể lên đường rồi."
Phong Nhiên Trú rất tự nhiên đáp lại một tiếng, vỗ vỗ đầu gối: "Tiểu Bạch, lại đây."
Tạ Chước Tinh đi vài bước, nhẹ nhàng nhảy lên đầu gối hắn ngồi xổm, Phong Nhiên Trú véo gáy đứa nhỏ, nghe Loan Trạm ở đối diện kinh ngạc nói: "Con trai ngươi?"
Loan Trạm là người hợp tác cùng phe, cũng có thể tin tưởng được, vì vậy Phong Nhiên Trú không phủ nhận, "Ừ" một tiếng: "Bốn tuổi rồi, tên là Chước Tinh, theo họ của đạo lữ của ta."
Tạ Chước Tinh bị hồ ly thúc thúc thật sự ở đối diện nhìn chằm chằm, có chút ngượng ngùng, chui tọt vào trong ống tay áo của Phong Nhiên Trú, chỉ để lộ ra một cái đầu nhỏ.
Loan Trạm trầm ngâm đánh giá Tạ Chước Tinh: "Có một đứa bé như vậy, hình như cũng không tệ."
Phong Nhiên Trú dùng hai ngón tay xoa đầu mèo, tốt bụng nói: "Không phải tất cả trẻ em đều tốt như Tiểu Bạch nhà ta, ta khuyên các ngươi nên thử nuôi con nhà người khác trước, nuôi vài ngày, có thể sẽ thay đổi suy nghĩ."
Loan Trạm thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói: "... Vậy thì thôi."
Tạ Chước Tinh giật giật tai, giống như bị lời khen của Phong Nhiên Trú làm bỏng tai, rúc trong ống tay áo của Phong Nhiên Trú, mãi sau mới không dám ló ra.
Phong Nhiên Trú và Loan Trạm cũng đã nói xong chuyện liên quan đến hợp tác giữa hai giới, liền về tìm đạo lữ của mình, chuẩn bị lên đường đến Liên Thành.
Trước khi đi, Loan Trạm tìm đến Tạ Vãn U, đặt một chồng sách cổ được bọc rất cẩn thận lên bàn của nàng.
Tạ Vãn U: "Đây là..."
"Sách cổ ghi chép về thần khí.” Loan Trạm thờ ơ vuốt ve vòng eo của Miểu Nguyệt: "Tất cả những ghi chép về thần khí trong tộc Miểu Nguyệt đều ở đây."
Tạ Vãn U chân thành cảm ơn hắn ta, cẩn thận mở lớp bọc ra, trước tiên xem qua nội dung về thần khí được nhắc đến trong những sách cổ đó.
Phần lớn thần khí đều tồn tại ở Thượng giới, hiện nay thần khí phân tán ở Hạ giới có thể nói là phượng mao lân giác, ngoài thanh kiếm Phất Sương được đúc từ tinh hồn Phượng hoàng, Thông Minh Lệnh có thể mở ra U Minh giới, còn lại là Sơn Hà Xã Tắc Đồ, Thiên Cương Kích, Nghiệt Kính Đài, Định Khôn Châu.
Tạ Vãn U lật đến chương về Nghiệt Kính Đài, vội vàng xem kỹ, nhưng thông tin liên quan đến Nghiệt Kính Đài lại cực kỳ ít, chỉ có vài dòng ngắn gọn.
"Tất cả chúng sinh, từ vô thủy vô chung, vì có đủ loại tham lam si mê, nên có luân hồi."
“Muốn biết nguyên nhân kiếp trước, hãy nhìn vào những gì đang phải chịu trong kiếp này, muốn biết quả báo kiếp sau, hãy nhìn vào những gì đang làm trong kiếp này.”
"Vì vậy, chúng sinh muốn thoát khỏi sinh tử, tránh khỏi luân hồi, chỉ có thể soi trước gương tìm nguyên nhân, soi sau gương tìm quả báo."
Theo như sách cổ ghi lại, hình như chỉ là một tấm gương có thể ngược dòng (Truy tố) tìm nhân quả.
Tạ Vãn U im lặng một lát, lật mấy trang, vẫn không thấy tung tích của Nghiệt Kính Đài.
Loan Trạm hờ hững nói: "Ta đã nghe ngóng, lần xuất hiện cuối cùng của Nghiệt Kính Đài là ở Thái Vi Cung cách đây một trăm năm, sau đó lão tổ Thái Vi Cung phi thăng, Nghiệt Kính Đài cũng không biết đi đâu. "
Tạ Vãn U mím môi, trầm ngâm đáp một tiếng.
Thái Vi Cung nằm ở giới tu chân, sau khi nàng đi qua Liên Thành, có thể vòng qua Thái Vi Cung để hỏi thăm tung tích Nghiệt Kính Đài.
Còn những thần khí khác, vị trí cũng không rõ ràng lắm.
Trong đó, Sơn Hà Xã Tắc Đồ nằm ở nhân gian, chỉ khi tứ hải thái bình, thiên hạ quy nhất mới xuất hiện, nhưng nhân gian hiện tại chia cắt thành ba nước, cảnh tượng thiên hạ quy nhất này có thể nói là khó hơn cả lên trời.
Thiên Cương Kích thì nằm trong Lưu Ly Tiên Phủ chỉ mở ra một lần trong một trăm năm, hiện giờ cách một trăm năm tiếp theo còn mười mấy năm nữa, nó không mở ra thì không ai tìm ra được lối vào.
Định Khôn Châu chủ yếu dùng để ổn định thủy vực, đến nay vẫn chưa rõ tung tích.
Miểu Nguyệt đứng bên cạnh nhìn mà không khỏi lè lưỡi: "Ôi trời ơi, những thần khí này... cả đời này cũng không thể nào tập hợp đủ được, đừng nói là tập hợp đủ, tìm được một món thôi cũng khó rồi!"
Tạ Vãn U phức tạp đóng sách cổ lại: "Chuyện đã đến nước này, chỉ còn cách đi một bước xem một bước, trước tiên tìm Nghiệt Kính Đài đã, xem có manh mối nào khác không."
Miểu Nguyệt sợ hãi gật đầu, vỗ vai nàng, gian nan nói: "Nhiệm vụ gian nan, con đường còn dài lắm, Kiếm chủ."
Tạ Vãn U nhắm mắt lại: "Thanh kiếm Phất Sương này, ta không cần cũng được."
Kiếm Phất Sương: "..."
Nhận ra tâm trạng của chủ nhân, nó lóe lên, có vẻ khá bất mãn.
Tạ Vãn U thở dài, vẫn cầm lấy nó: "Đi thôi, lên đường."
Một nhóm người hùng dũng rời khỏi đảo Bồng Lai, tốc độ bay của Phong Nhiên Trú dưới hình thú không ai sánh kịp, chở theo Tạ Vãn U và Tạ Chước Tinh đi trước một bước, dễ dàng bỏ xa cha con Khung Uyên và đôi thỏ hồ ly phía sau.