Hiệu quả mà chú văn phòng ngự mang lại là chống lại chú văn nguyền rủa, chú văn nguyền rủa mà Giang Ánh Trần lựa chọn để thử nghiệm là ngôn chú, phần lớn ngôn chú được dùng để ràng buộc tu sĩ, không để họ nói ra những chuyện nhất định với người khác - ví dụ như ngôn chú mà Thần Khải thiết lập, chính là ràng buộc thành viên không được nói ra sự tồn tại của Thần Khải với bên ngoài.
Một khi vi phạm, toàn thân sẽ thối rữa mà chết.
Ngôn chú màu đỏ như máu phủ lên mu bàn tay của Tạ Vãn U, chú văn nguyền rủa khắc trên da, mức độ đau đớn mang lại hoàn toàn khác biệt.
Tạ Vãn U đau đến hít ngược một hơi, quả nhiên là chú văn nguyền rủa, thực sự rất độc...
Sau khi ngôn chú hoàn thành, cũng giống như chú văn phòng ngự, tự động ẩn đi, thoạt nhìn có vẻ đã có hiệu lực, nhưng chỉ có bản thân Tạ Vãn U biết, sự ràng buộc của ngôn chú đối với nàng chỉ có trong khoảnh khắc đầu tiên, sau đó tự động giải trừ.
Tạ Vãn U thử mở miệng, nói ra lời mà ngôn chú vốn cấm nàng nói: "Ta là nội gián?"
Ngôn chú không phản ứng.
Chú văn đã có hiệu lực.
Giang Ánh Trần giải thích: "Người thi chú vẫn có thể cảm nhận được sự khống chế của hắn đối với ngươi, ngươi cũng có thể mơ hồ cảm nhận được sự khống chế của hắn đối với ngươi, nhưng cho dù ngươi có vi phạm quy tắc, cũng sẽ không bị phản phệ của chú văn nguyền rủa."
"Tốt lắm, đây chính là hiệu quả mà ta muốn." Tạ Vãn U gật đầu, chậm rãi nói: "Làm phiền Giang đại sư rồi."
"Tạ đảo chủ khách sao rồi." Giang Ảnh Trần lắc đầu, cụp mắt, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh lùng chế giễu: "Sở dĩ Giang sống tạm đến ngày hôm nay, chính là để chờ ngày này."
Sức khỏe Giang Ảnh Trần không tốt, rất nhanh đã được người dìu đi nghỉ ngơi, việc tiếp đón giao cho nữ tử mặc đồ đen.
Tạ Vãn U vốn thấy nàng ta có thể biến thành mèo đen, còn tưởng nàng ta là Yêu tộc, sau nghe nàng ta tự giới thiệu mới biết nàng ta là Ma tu cấp cao, có thể biến thành mèo cũng là vì nàng ta tu luyện một loại công pháp đặc biệt.
Để không khí không quá cứng nhắc, Vân Mi tiếp lời: "Ngày thường Ánh Trần không thích người khác lại gần, nếu biến thành mèo thì chàng sẽ dễ chấp nhận hơn."
Tạ Vãn U gật đầu như có điều suy nghĩ, rồi hỏi tiếp một vấn đề khác: "Tuy muốn để tay bị chặt đứt hồi sinh có chút khó khăn, nhưng cũng không phải là không thể, Giang đại sư đã thử chữa trị chưa?"
Nghe đến đây, ánh mắt Vân Mi trở nên u ám: "Thử rồi, ta từng dẫn chàng đi tìm Huyền Du Đạo Nhân, nhưng Huyền Du Đạo Nhân cũng nói không có cách nào... Bởi vì lúc đó con dao dùng để chặt đứt ngón tay của chàng đã được bôi Di Đằng Thiên Thủy."
Vừa nghe đến bốn chữ "Di Đằng Thiên Thủy", Tạ Vãn U liền im lặng.
Người học y đa phần đều biết đến thứ Di Đằng Thiên Thủy này.
Nước ép được chiết xuất từ cây độc Di Đằng, rất độc, một khi chạm vào vết thương thì vết thương đó về sẽ hoàn toàn không thể lành hẳn, vết cắt ở ngón tay mà dính phải thì toàn bộ cơ ở bàn tay đó đều sẽ hoại tử, hiện tại vẫn chưa có loại thuốc nào có thể giải hoàn toàn loại độc này.
Di Đằng Thiên Thủy là loại độc cực hiếm, nhưng sư đệ của Giang Ảnh Trần lại có thể mang theo bên mình, có thể thấy gã đã sớm có ý định để Giang Ảnh Trần mất ngón tay mãi mãi, cũng đã chuẩn bị rất chu đáo cho việc này.
Giọng Vân Mi mang theo một tia lạnh lùng: "Huyền Du Đạo Nhân cũng bó tay với ngón tay của Ảnh Trần, chỉ có thể giúp chàng giải trừ phần lớn độc tố Di Đằng, sau đó Tôn thượng đã luyện cho Ảnh Trần một đôi chỉ sáo, Ảnh Trần luyện lại từ đầu, mới có được thành tựu như ngày hôm nay."
"Tên súc sinh đó hoàn toàn không ngờ Ảnh Trần vẫn có thể cầm bút.” Vân Mi cười lạnh một tiếng: "Nếu có cơ hội, ta nhất định phải chặt ngón tay gã, để hgã cũng nếm thử mùi vị rõ ràng là bút nguyền rủa ngay trước mắt nhưng lại không thể cầm bút vẽ lời nguyền rủa."
Bọn họ đi một đoạn đường, Vân Mi mới hơi dịu lại cảm xúc, hỏi Tạ Vãn U sẽ đi đâu tiếp theo.
Tạ Vãn U suy nghĩ một chút: "Có lẽ sẽ đi dạo quanh Liên Thành, trong thành có gì hay ho không?"
Vân Mi đã sống ở Liên Thành rất lâu nên rất hiểu biết về nơi này: "Các ngươi đến đúng lúc, gần đây chính là Lễ hội Hoa Sen của Liên Thành, sau khi màn đêm buông xuống sẽ có Hoa thần du hành trên phố, còn có đủ loại cuộc thi đặc biệt, rất thú vị."
Đã đến rồi thì không thể không trải nghiệm, Tạ Vãn U liền tạm thời hoãn hành trình đến Thái Vi cung lại đến ngày mai, chuẩn bị tối nay sẽ dẫn Tiểu Bạch đi chơi ở Lễ hội Hoa Sen.
Vân Mi nói: "Chắc khách điếm trong thành đã chật kín rồi, nếu Đảo chủ và Tôn thượng không chê thì có thể ở lại Lâm Tiên Ổ một đêm."
Tạ Vãn U không từ chối, cảm ơn ý tốt của Vân Mi.
Cha con Khung Uyên và Miểu Nguyệt, Loan Trạm vẫn chưa đến, Tạ Vãn U bàn bạc với Phong Nhiên Trú một chút, quyết định tạm thời ở lại Lâm Tiên Ổ chờ bọn họ.
Vân Mi đi tìm người sắp xếp phòng ở, sau khi nàng ta đi, Tạ Chước Tinh mới nhẹ nhàng thò đầu ra từ trong ống tay áo của Phong Nhiên Trú, giẫm lên đầu gối của hắn đi đến đầu gối của Tạ Vãn U, sau đó đứng thẳng người, lo lắng dùng chân sờ cánh tay của Tạ Vãn U.
Tạ Vãn U thuận thế xoa cơ thể mềm mại của nó, cười nói: "Không sao rồi, không đau nữa."
Tạ Chước Tinh ấn đệm thịt chân vào cánh tay Tạ Vãn U, lại gần nhìn kỹ, không thấy vết thương nào mới hơi yên tâm.
Phong Nhiên Trú ở bên cạnh cố tình nói: "Lại gần như vậy, sắp thành mắt gà chọi rồi."
Tạ Chước Tinh lắc đuôi, tức giận liếc nhìn hồ ly thúc thúc một cái, cố tình ngồi phịch xuống tay nương, không cho hồ ly thúc thúc lén sờ tay nương.