May mà Tạ Chước Tinh có thể tự bay, Tạ Vãn U không lo lắng lắm nó sẽ xảy ra chuyện gì, cười tủm tỉm đứng bên cạnh xem con chơi xích đu.
Lúc đầu Tạ Chước Tinh còn thấy kỳ lạ, sau đó thì biết, thì ra chơi xích đu là cảm giác như thế này.
Cũng chỉ là một cảm giác bình thường thôi, chỉ vì không có được nên mới mỹ hóa vô hạn trong ký ức.
Tạ Chước Tinh đã hiểu ra, đu qua đu lại nhiều lần, sau khi đã thỏa nguyện, Tạ Chước Tinh muốn xuống khỏi xích đu.
Phong Nhiên Trú ở bên cạnh thỉnh thoảng lại đẩy một cái, cố tình không cho nó xuống.
Tạ Chước Tinh đu qua bên cạnh hắn, lớn tiếng nói: “Hồ ly thúc thúc, có thể dừng lại rồi——”
Vù một tiếng, nó lại đu ngược trở lại: “Hồ ly thúc thúc, đừng đẩy nữa——”
Phong Nhiên Trú đẩy đứa nhỏ đang kêu ầm ĩ làm cho người ta cảm thấy phiền nhưng tâm trạng lại rất tốt: “Đừng sợ, hồ ly thúc thúc không hề mệt, còn có thể đẩy được mấy trăm cái nữa.”
Tạ Chước Tinh…
Cuối cùng Tạ Vãn U không nhìn nổi nữa, khẽ ho một tiếng dùng khuỷu tay chọc hắn một cái, ngăn cản cái xích đu lớn đang đong đưa kia.
Tạ Chước Tinh choáng váng bước xuống khỏi xích đu, chân vừa chạm đất, đã mềm oặt như sợi mì.
Tạ Vãn U vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, nắm lấy hai cánh tay Tạ Chước Tinh, nhấc bổng cả người nó lên: “Có vui không?”
Tạ Chước Tinh mơ màng nói: “Vui… Hơn nữa chơi xong trong mắt toàn là sao, kỳ diệu vô cùng.”
Tạ Vãn U không nhịn được cười, cúi xuống xoa xoa khuôn mặt nhỏ mềm mại của nó: “Sao con lại đáng yêu thế này hả bảo bối!”
Tạ Chước Tinh bị đu cho choáng váng, Phong Nhiên Trú là người gây họa chỉ có thể gánh vác trách nhiệm bế nó.
Lúc này họ sắp đi đến cuối chợ đêm, qua cầu, chính là tửu lâu đã hẹn gặp với những người khác.
Không biết tại sao, trên cầu lại có rất nhiều người, thỉnh thoảng lại hét gì đó dưới cầu, Tạ Vãn U nghe thấy, cảm thấy bọn họ đang gọi con cái nhà mình.
Chẳng lẽ có đứa bé nào rơi xuống ao sen sao?
Nhưng không đúng, cho dù thật sự có đứa bé nào rơi xuống nước, tu sĩ muốn cứu một đứa bé, chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Hiếu kỳ là bản tính của con người, Tạ Vãn U liền kéo Phong Nhiên Trú lại gần xem, nhưng thấy mặt hồ dưới cầu lấp lánh ánh sáng, nở đầy những đóa sen vàng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, mơ hồ có thể thấy mấy đứa bé ngồi trong thuyền nhỏ, đi qua đi lại giữa những chiếc lá sen, nhìn trái ngó phải, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Tạ Vãn U nghe ngóng một lúc lâu, cũng không hiểu đây là hoạt động gì, cộng thêm xung quanh có quá nhiều người, bọn họ liền xuống cầu.
Hai bên dưới cầu cũng mở không ít tiệm, ánh mắt Tạ Vãn U lướt qua cửa những tiệm này, bỗng dừng lại.
Phong Nhiên Trú không biết Tạ Vãn U nhìn thấy gì, như bị ma ám đi về phía tiệm đó, Phong Nhiên Trú tất nhiên đi theo, cùng với Tạ Vãn U, dừng lại trước tiệm đó.
Trước cửa có dựng một quầy hàng, trên quầy hàng bày bừa bộn rất nhiều thứ, từ đồ trang sức bình thường đến pháp khí cao cấp, cái gì cũng có.
Tạ Vãn U không nhìn những thứ khác, chỉ vào chậu hoa sen màu đỏ vàng ở giữa quầy hàng, hỏi chủ tiệm: “Ông chủ, chậu sen Lục Âm Xích Cừ này của ông bán thế nào?”
Ông lão râu trắng đang khoan chân nằm biếng nhác trên ghế tựa nghe thấy vậy, cuối cùng cũng liếc nhìn nàng một cái: “Cô nương cũng biết nhìn hàng đấy, Luyện đan sư?”
Tạ Vãn U không phủ nhận, nhìn chằm chằm vào chậu hoa sen đó, hoàn toàn không thể rời mắt: “Có thể bán không ông chủ? Ta trả bao nhiêu tiền cũng được.”
Chủ tiệm không hề lay động, chậm rãi nói: “Hoa sen của ta không phải để bán, nó là một phần thưởng, ngươi thấy ao sen dưới cầu kia không, chỉ cần tìm được con cá đen trong hồ tượng trưng cho giải nhất, ta sẽ tặng miễn phí cho ngươi.”
… Cuối cùng Tạ Vãn U cũng biết tại sao dưới cầu lại có nhiều trẻ em như vậy, thì ra là đang chơi trò tìm kho báu.
Tương tự như trò ném vòng tròn, ném được cái gì, mới có thể đổi được phần thưởng tương ứng.
Xem yêu cầu của chủ tiệm, thì có vẻ như chỉ có trẻ em mới có thể xuống hồ tìm kho báu.
Vậy chẳng phải là…
Ông lão râu trắng rất tinh mắt, liếc thấy đứa bé trong lòng Phong Nhiên Trú, lập tức dựa vào ánh mắt lão luyện nhận ra, ba người này là người một nhà.
“Mười viên linh thạch thượng phẩm, có thể xuống hồ một lần, một lần một khắc (15 phút).” Ông lão ung dung nói: “Mười viên linh thạch thượng phẩm, không lỗ mà cũng chẳng lãi, thật sự không cho tiểu bảo bối nhà mình xuống chơi sao?”
Mười viên linh thạch thượng phẩm chơi một khắc còn nói không lãi?
Tạ Vãn U không khỏi buồn cười nói: “Ông chủ, ngươi thật là biết kiếm tiền nha.”
Chủ tiệm cười tủm tỉm chắp tay: "Thế thì phải xem đứa bé nhà ngươi có bản lĩnh khiến ta phải chịu lỗ vốn không đã."
Tạ Vãn U thấy trò chơi này chắc chắn có gian lận, nếu không thì sao trên sạp của chủ tiệm vẫn còn nhiều pháp khí cao cấp giá trị như vậy? Nếu cá đen dễ tìm thì những thứ này chắc đã bị thắng sạch từ lâu rồi.
Chủ tiệm không thể nào làm ăn lỗ vốn được.
Nhưng nhà bọn họ có mỏ linh thạch, nên mười viên linh thạch thượng phẩm chẳng đáng là bao.
Tạ Chước Tinh thấy nương rất thích chậu hoa sen đẹp đó, liền chủ động xin đi: "Nương, để con thử nhé, con sẽ thắng hoa sen về cho nương ~."
Đứa bé có vẻ rất háo hức, Tạ Vãn U bật cười xoa đầu con: "Vậy thì nhờ Tiểu Bạch nhé ~."
Dù không thắng được giải nhất thì trả tiền mua cho con vui cũng được.
Phong Nhiên Trú đặt đứa bé đầy quyết tâm xuống đất, tiện tay trả linh thạch.
Ông lão râu trắng đảo mắt, vuốt râu: "Hay là trả thêm chút thời gian tìm bảo bối? Trong một khắc đồng hồ, bọn trẻ thường không tìm được gì hay ho đâu."