Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 672

Chương 672 -
Chương 672 -

Tạ Vãn U cẩn thận ôm chậu Lục Âm Xích Cừ vô cùng quý giá đó, nghiêm trang hứa với ông chủ mặt đầy đau khổ: "Ông chủ yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt, không để nó héo úa đâu."

Ông chủ: “...”

Tạ Chước Tinh cũng đã chọn được năm phần thưởng bình thường đổi được từ ba con cá đỏ và hai mảnh giấy.

Nó chọn lựa kĩ càng bốn món đầu tiên, đến món cuối thì cầm lấy một chiếc vòng tay pháp khí hình rồng sáng lấp lánh: "Cái này sáng quá, đẹp quá! Hắc Đản chắc chắn sẽ thích."

Ông chủ mặt đen xì đóng gói những thứ nó chọn vào, sau đó vội vã tiễn gia đình này đi.

Hôm nay khai trương không xem lịch, lỗ chết ông rồi!

May là ông không chỉ nuôi một chậu Lục Âm Xích Cừ đó, ông lão hít sâu một hơi, lại mang một chậu khác ra trưng bày.

Đây chính là bảo bối trấn tiệm của ông, sao có thể chỉ có một chậu được?

Vừa mới bày ra chưa được bao lâu, lại có một đôi cha con đi tới.

"Cha, hoa này đẹp quá!" Cậu bé tóc đen chỉ vào chậu hoa vừa được bày ra, giọng nói hớn hở: "Chúng ta mua nó về tặng cho nương, được không?"

Nam nhân cao lớn có khuôn mặt hơi dữ tợn nhìn chằm chằm vào chậu hoa một lúc, rồi hỏi ông lão: "Hoa này bao nhiêu tiền?"

Lại có một tên ngốc nữa rồi, ông lão từ từ nở nụ cười, nói ra câu đã lặp đi lặp lại hàng trăm lần: "Hoa này không bán, nó là phần thưởng, chỉ cần tiểu công tử vớt được cá đen ở ao sen bên dưới, ta sẽ tặng miễn phí cho con."

"Được, được, con thích vớt cá!" Cậu bé chưa trải sự đời lắc tay nam nhân: "Cha, con muốn xuống vớt cá đen!"

Cắn câu rồi, tiền của trẻ con, quả nhiên dễ lừa.

Ồ, trừ đứa bé trước đó ra…

Ông lão vẫn mỉm cười: "Mười viên linh thạch thượng phẩm vớt được 1 khắc, thanh toán bên này."

Vừa đưa đứa bé xuống nước, lại có một đôi tình nhân trẻ đến.

Cô nương mặc đồ trắng rất xinh đẹp, trông giống như Yêu tu, cánh tay nàng được một nam tu sĩ tuấn mỹ ôm, ánh mắt có chút hung ác, không giống người tốt.

Cô nương cũng bị chậu sen Lục Âm Xích Cừ hấp dẫn, không thể rời mắt: "Loan Trạm, chàng xem, hoa này đẹp quá! Nó thậm chí còn phát sáng nữa!"

Nam tu sĩ trông lạnh lùng, nhưng lại không thể cưỡng lại sự nũng nịu của cô nương, không chút do dự ném một túi linh thạch xuống trước mặt ông ta: "Một trăm viên cực phẩm linh thạch, đủ không?"

Ồ, ra tay thật sảng khoái.

Nhưng ông lão lại lắc đầu, ông mở tiệm này chỉ để vui, không thể vì một trăm viên cực phẩm linh thạch mà phá vỡ quy tắc: "Hoa này không phải để bán, phải xuống hồ, vớt được cá đen mới đổi được, chỉ có trẻ em mới được tham gia, nhà các ngươi có trẻ em không?"

Cặp đôi trẻ nhìn nhau, im lặng: "..."

"Người lớn không được xuống hồ." Ông già vẫy tay: "Đợi đến khi các ngươi có con rồi hãy đến."

Nam tu sĩ tên Loan Trạm nheo mắt: "Thật sự chỉ có trẻ em mới được tham gia sao?"

"Thật."

"Một nghìn viên cực phẩm linh thạch."

"Cái này... không được, chỉ có trẻ em mới được chơi, đây là quy tắc."

"Mười nghìn viên cực phẩm linh thạch."

"..."

Thật điên rồ, vì tình mà vung tiền như nước, tình nhân nhỏ bây giờ đều yêu như vậy sao.

Đêm nay, ông lão gặp nhiều lần không biết nói gì.

Gia đình Tạ Vãn U là gia đình đầu tiên đến Phượng Hoàng Lâu, Vân Mi đã đặt trước phòng riêng có tầm nhìn tốt nhất, đang đợi họ bên trong.

"Những người khác vẫn chưa đến sao? Có vẻ như chúng ta đến khá nhanh." Tạ Vãn U ngồi xuống, cẩn thận đặt chậu sen Lục Âm Xích Cừ mà Tiểu Bạch giành được lên bàn.

Vân Mi đang định hỏi họ chơi như thế nào, thì bất ngờ nhìn thấy chậu hoa sen này, mắt nàng ta kinh ngạc mở to: "Con của các ngươi thực sự đã vớt được cá đen trong ao sen lừa đảo của Khương lão đầu kia?"

Tạ Vãn U sửng sốt: "Ngươi cũng biết tiệm đó?"

"Sao mà không biết."

Vân Mi đi tới, thích thú quan sát chậu hoa sen kia, cảm thán: "Lúc ta và Giang Ảnh Trần mới đến Liên Thành, thì tiệm của Khương lão đầu đã mở ở đó rồi, chậu hoa sen này luôn là bảo vật của Khương lão đầu, nghe nói là giống rất hiếm, bản thân Khương lão đầu cũng chỉ nuôi được vài cây, nhiều năm như vậy, chưa từng có đứa bé nào thắng được lão ta mà giành được hoa sen này."

Tạ Vãn U nghe xong, không khỏi ôm Tạ Chước Tinh vào lòng, hôn lên trán nó: "Tiểu Bạch nhà ta thật lợi hại!"

Tạ Chước Tinh hơi ngượng ngùng: "Thật ra cũng là do con may mắn thôi, vừa vặn gặp được cá đen, nếu không thì chắc cũng phải đợi rất lâu."

Vân Mi cười nói: "Con cá đen đó đã được động tay động chân, Tiểu Bạch có thể vớt được nó lên, đã chứng tỏ Tiểu Bạch rất lợi hại rồi."

Phong Nhiên Trú kéo chậu hoa sen lại nhìn: "Hoa này có thể nuôi trong hồ ở đảo Bồng Lai không?"

"Có thể chứ." Tạ Vãn U gật đầu, chống cằm ngắm hoa: "Nếu nuôi tốt, biết đâu lại có thể nuôi cho nó phủ kín cả một hồ, lúc đó ta sẽ giàu to... Chàng không biết đâu, loại hoa này có dược tính rất tốt, gần như tuyệt chủng rồi, không ngờ lại có thể gặp được ở đây."

Tạ Vãn U điên cuồng dụi mặt vào mặt Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch, thần may mắn của nương!"

Tạ Chước Tinh áp mặt vào má nương, tâm trạng vô cùng phấn chấn.

Nó cũng có thể giúp nương rồi.

Phong Nhiên Trú thì thờ ơ sờ đầu đứa bé.

Nếu ngay cả một con cá đen nhỏ cũng không vớt được, thì huyết mạch thần thú trên người nó này chẳng phải sẽ trở thành trò cười sao?

Bọn họ đợi những gia đình khác một lúc, thì chờ được cha con Khung Uyên.

Tiếng cửa gỗ mở ra, Tiểu giao long ôm một chậu hoa sen đỏ thẫm, hớn hở bước vào cửa, thấy Tạ Chước Tinh, nhóc lập tức phấn khích gọi huynh đệ tốt của mình: "Tiểu Bạch, ngươi xem này, đây là hoa ta vớt cá được, đẹp không!"

Tạ Chước Tinh trượt khỏi đầu gối của Tạ Vãn U, tò mò bước tới xem, nó nhanh chóng nhận ra, đó là chậu hoa giống hệt như nó vừa vớt được.

Bình Luận (0)
Comment