Cung chủ thở dài: "Dù sao đó cũng là thần khí, lão tổ thuận tay mang Nghiệt Kính Đài về Thượng giới cũng là điều rất có khả năng - nếu không, Thái Vi Cung tìm kiếm nhiều năm như vậy, sao có thể không tìm được một chút manh mối nào của kẻ trộm chứ?"
Rõ ràng Cung chủ cũng không biết nhiều, Tạ Vãn U đành từ bỏ việc hỏi tung tích Nghiệt Kính Đài, chuyển sang hỏi: "Ngoài khả năng nhìn thấu nhân quả luân hồi, Nghiệt Kính Đài còn có khả năng khác không, chẳng hạn như... quay ngược thời gian hoặc luân hồi chuyển kiếp?"
Cung chủ nghe xong trợn to mắt, liên tục xua tay: "Đảo chủ đang nói chuyện hoang đường gì vậy? Nếu Nghiệt Kính Đài có khả năng như vậy, thì Thái Vi Cung chúng ta sao có thể rơi vào cảnh như thế này, e đã sớm trở thành tông môn đệ nhất thiên hạ rồi. Đảo chủ đừng nói đùa, cho dù Nghiệt Kính Đài thực sự có thể khống chế thời gian, đưa người đến quá khứ hoặc tương lai, thì cái giá phải trả chắc chắn cũng không phải người thường có thể chịu đựng được!"
Tạ Vãn U mím môi gật đầu, hỏi Cung chủ câu hỏi cuối cùng: "Cung chủ, trong Thái Vi Cung còn lưu lại hình ảnh Nghiệt Kính Đài không? Ta có thể xem không?"
Cung chủ không ngờ nàng lại đưa ra yêu cầu này, hơi sửng sốt.
Nhưng nhìn hình ảnh thì không quá đáng, Cung chủ rất thoải mái đồng ý, để đệ tử đi tìm ghi chép liên quan đến Nghiệt Kính Đài.
Tạ Vãn U dùng đá Lưu Ảnh ghi lại một bản, sau khi rời khỏi Thái Vi Cung, mới cùng Phong Nhiên Trú tìm một nơi, xem kỹ hình ảnh Nghiệt Kính Đài.
Nghiệt Kính Đài cao đến nửa người, mặt gương hình bầu dục được khảm trong một khung hoa văn phức tạp.
Tạ Vãn U nhìn lên phía trên cùng của gương, ở đó thực sự có viết một chữ rất phức tạp, không phải chữ của giới tu chân, mà giống như một loại phù văn nào đó.
Hai nét bút như gai nhọn từ trên thân chữ kéo dài sang trái sang phải, quấn quanh toàn bộ khung gương.
Tạ Vãn U cảm thấy cổ họng hơi khô, nàng quay đầu hỏi Phong Nhiên Trú: "Đây là chữ gì?"
Phong Nhiên Trú im lặng một lúc, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc, chậm rãi mở miệng.
"Là chữ 'Tố'."
Tố của tố hồi*.
*ngược dòng nước xoáy.
—-
Sau khi được Phong Nhiên Trú khẳng định, Tạ Vãn U mới hoàn toàn chắc chắn, chiếc gương trong mơ của Tạ Chước Tinh chính là thần khí Nghiệt Kính Đài.
Tạ Chước Tinh chưa từng thấy Nghiệt Kính Đài, nhưng lại biết chi tiết trên Nghiệt Kính Đài có chữ "Tố", có thể thấy Nghiệt Kính Đài nhất định có liên quan mật thiết nào đó với Tạ Chước Tinh.
Nhưng rốt cuộc mối liên hệ này là như thế nào, Tạ Vãn U vẫn chưa nghĩ ra được.
Hiện tại, nam nhân mắt đỏ trong Nghiệt Kính Đài cười với Tạ Chước Tinh, tám chín phần mười chính là Tạ Yếm, nhưng Tạ Yếm xuất hiện trong Nghiệt Kính Đài, lại phản ánh điều gì?
Nghiệt Kính Đài là một thần khí có thể soi thấu nhân quả, Tạ Chước Tinh nhìn thấy Tạ Yếm trong Nghiệt Kính Đài, có phải Nghiệt Kính Đài đang báo trước tương lai của nó không?
Nhưng rõ ràng nàng đã thay đổi quỹ đạo số mệnh của Tạ Chước Tinh, tại sao... suy nghĩ của Tạ Vãn U trở nên hỗn loạn, có chút lo lắng, nhưng đột nhiên lại có một luồng nhiệt độ nóng ấm truyền đến từ tay nàng.
Phong Nhiên Trú nắm lấy tay nàng, giọng vẫn trầm ổn, vô hình trung an ủi Tạ Vãn U: "Về đảo Bồng Lai trước đã."
Tạ Vãn U ép mình bình tĩnh lại, gật đầu.
Trên đường về đảo Bồng Lai, Tạ Vãn U vẫn luôn suy nghĩ về Nghiệt Kính Đài và Tạ Yếm, có lẽ Tạ Chước Tinh nhận ra tâm trạng bất an của nàng, lo lắng chui ra khỏi tay áo nàng, dùng chân ôm lấy ngón tay nàng, nhỏ giọng hỏi: "Nương, chiếc gương trong mơ của Tiểu Bạch và nam nhân mắt đỏ trong gương, có phải đều là những thứ không tốt không?"
Với nó mà nói, đó chỉ là một giấc mơ không nhớ rõ, nhưng nương và hồ ly thúc thúc giống như rất để ý đến chuyện này, không chỉ ngàn dặm xa xôi đến đây tìm manh mối về chiếc gương, mà khi biết được chiếc gương thực sự tồn tại, biểu cảm của họ giống như không vui lắm.
Là một đứa trẻ bốn tuổi, Tạ Chước Tinh không thể nghĩ ra được nhiều lý do hơn, chỉ có thể quy cho giấc mơ của mình là một chuyện không lành, có lẽ chiếc gương và người trong gương sẽ gây ra rắc rối cho cha nương.
Nghe Tạ Chước Tinh đột nhiên hỏi như vậy, Tạ Vãn U sửng sốt, không do dự nhiều, cúi đầu xoa xoa cái đầu nhỏ lông xù của đứa nhỏ, nghiêm túc nói: "Không có gì không tốt, đó chỉ là một giấc mơ, đều không gây hại được cho Tiểu Bạch. Nương chỉ đang nghĩ chiếc gương đã đi đâu, vì nương có rất nhiều câu hỏi, nên mới muốn tìm chiếc gương, dùng chiếc gương đó tìm ra câu trả lời."
Tạ Chước Tinh có chút chán nản, nó ngồi phịch xuống lòng bàn tay Tạ Vãn U, tai cụp xuống, lo lắng lẩm bẩm: "Nhưng người trong gương thực sự không phải là kẻ xấu sao? Hắn ta có chạy ra khỏi gương, rồi làm hại nương không?"
Dáng vẻ cúi đầu ủ rũ của đứa trẻ khiến Tạ Vãn U buồn cười, không nhịn được đưa tay xoa xoa đầu tai nó: "Kẻ xấu chạy ra khỏi gương thì chạy ra khỏi gương đi, đến thì tốt, như vậy nương có thể trực tiếp bắt hắn ta tra hỏi."
Tạ Chước Tinh nghe xong liền dựng một bên tai lên: "Hồ ly thúc thúc đánh thắng được kẻ xấu sao?"
Tạ Vãn U suy nghĩ một chút: "Có lẽ có thể đánh thắng được."
Tuy Tạ Yếm là bộ dạng trưởng thành của Tiểu Bạch, nhưng Phong Nhiên Trú tiến vào thời kỳ trưởng thành sớm hơn, tu vi cao hơn, nói thế nào cũng không thể không đánh lại Tạ Yếm... phải không?
Tạ Vãn U nghĩ đến đây thì im lặng.
Sau khi Tạ Yếm rời khỏi Tạ gia, liền rơi vào tay Thần Khải, với thủ đoạn của Thần Khải, không chừng sẽ cưỡng ép truyền sức mạnh cho Tạ Yếm, ép cậu nhanh chóng tiến giai.
Đến lúc đó Phong Nhiên Trú có đánh thắng được Tạ Yếm không, thì vẫn chưa thể biết được…