Tiểu giao long khoác vai Tạ Chước Tinh: “Đây là Tiểu Bạch, bạn tốt nhất của con, bản thể của nó là một thú lông xù bốn chân, trước kia nương vẫn luôn sống ở biển, chắc chưa từng thấy đúng không.”
Tạ Chước Tinh rất nghiêm túc giới thiệu bản thân với bia mộ, sau đó nói: “Dì yên tâm, con cũng sẽ bảo vệ Hắc Đản.”
Tiểu giao long nghe vậy, dùng tay áo lau mắt, sau đó còn phá lên: “Ta lớn hơn ngươi nhiều tuổi, dù sao cũng phải là ta bảo vệ ngươi chứ?”
Lúc hai đứa trẻ đang tranh cãi về vấn đề “ai bảo vệ ai”, Khung Uyên lặng lẽ bày đồ cúng trước mộ đạo lữ của mình, y nhìn chằm chằm vào bia mộ của người vợ đã khuất, hồi lâu không nói gì.
Tiểu giao long nhận lấy ba nén nhang, vụng về khấn bái, sau đó nhỏ giọng nói: “Nương, Hắc Đản đã có hình người rồi, cuối cùng năm nay cũng có thể thắp nhang cho nương.”
Hình như mưa càng lúc càng lớn, mái tóc dài của Tiểu giao long ướt đẫm, dính chặt vào mặt, Tạ Chước Tinh giơ ô lên, che mưa che gió cho bạn tốt.
Phía trên lư hương có một chỗ râm mát, ba nén nhang cắm thẳng đứng trong đó, ánh lửa lập lòe.
Xuống khỏi ngọn đồi, trong lòng ba người đều có chút buồn bã.
Tâm trạng của Khung Uyên không tốt, trở về đầm nước cuộn mình lại, Tạ Chước Tinh thì cùng Tiểu giao long đến bãi cát giải sầu.
Bão biển đêm qua khiến Linh Trạch trở nên hỗn loạn, mặt biển không còn tĩnh lặng như thường lệ, chỉ còn những con sóng cuộn trào dữ dội đập vào bờ cát, trông thật đáng sợ.
Tiểu giao long vốn đang buồn bã thấy Tạ Chước Tinh liên tục nhìn về phía những con sóng, liền giải thích với nó: "Không có gì phải sợ, đừng nhìn những con sóng dữ dội này, thực ra chỉ cần không chạy xuống biển thì không có gì nguy hiểm cả."
Tiểu giao long giẫm lên bãi cát mềm mại trên bờ biển, từng bước chân hằn sâu, giọng điệu bí ẩn giải thích với người bạn nhỏ: "Hơn nữa, mỗi khi trời hết mưa, chúng ta có thể nhặt được nhiều thứ thú vị trên bãi biển."
Tạ Chước Tinh tò mò hỏi: "Thật sao, có những gì vậy?"
"Rất nhiều thứ." Tiểu giao long đếm từng ngón tay để liệt kê: "Ví dụ như một số viên đá quý sáng lấp lánh, cá biển ngon, sứa đẹp nhưng có độc, vỏ sò có thể chứa ngọc trai, còn có--"
Đột nhiên nhóc làm mặt quỷ với Tạ Chước Tinh, nhăn nhó mặt làm ra vẻ kỳ quái: "Còn có bộ xương của thú hai chân nữa!"
Tạ Chước Tinh bị bạn tốt dọa cho giật mình, đồng tử trong nháy mắt giãn to.
Tiểu giao long thành công đùa bạn tốt, không khỏi cười phá thích thú.
Tạ Chước Tinh: "..."
Tạ Chước Tinh bĩu môi trừng mắt nhìn nhóc, còn chưa kịp nói gì thì ánh mắt đột nhiên nhìn về phía sau nhóc, sau đó đờ ra, kinh ngạc nói: "Hắc Đản, ngươi nhìn xem! Kia là gì thế!"
"Muốn dọa ta sao? Ta mới không mắc lừa đâu." Tiểu giao long khoan tay ngẩng đầu, chính là không mắc lừa.
"Không phải, là thật mà!" Tạ Chước Tinh vội vàng quay đầu Tiểu giao long lại: "Đằng kia có một người bị cá nuốt mất nửa người!"
Lúc đầu Tiểu giao long còn không tin, ánh mắt tùy ý liếc qua: "Người gì mà bị cá nuốt mất nửa người, kể chuyện ma cũng không bịa được như vậy—- Á! Kia là cái gì!"
Tiểu giao long run rẩy chỉ vào "người" mắc kẹt trên rạn san hô, nửa thân trên của "người" đó rõ ràng là con người, nhưng nửa thân dưới lại là đuôi cá, phần nối giữa thân người và đuôi cá vừa vặn bị rạn san hô che khuất, trông giống như bị cá nuốt mất nửa người, trông vô cùng kỳ quái.
Tiểu giao long khó khăn nuốt một ngụm nước bọt: "Tiểu Bạch, chúng ta đang mơ sao?"
Giọng Tạ Chước Tinh run run: "Chúng ta... có nên cứu không?"
Tiểu giao long cũng run giọng nói: "Đừng, chúng ta đi gọi người lớn đến, lỡ chúng ta đến đó cũng bị cá ăn mất nửa người thì sao?"
Tạ Chước Tinh do dự một chút: "Nhưng người này sắp bị sóng biển cuốn đi rồi..."
Nó nhắm mắt lại, nghĩa hiệp nói: "Chúng ta vẫn nên cứu người này lên bờ trước đã, sau đó chúng ta đi gọi người lớn."
"Được... được rồi." Tiểu giao long hít một hơi thật sâu, cố gắng tự động viên mình: "Giao vương không sợ trời không sợ đất, chỉ là cá ăn thịt người thôi mà, một quyền của tiểu gia có thể đánh chết mười con!"
Hai đứa trẻ cùng nhau cẩn thận tiến về phía rạn san hô, cho đến khi đổi góc độ, hai đứa mới phát hiện ra "người" kia không phải bị cá nuốt mất nửa người, mà là nửa thân dưới của nàng chính là đuôi cá, không phải hai chân.
Hơn nữa, khuôn mặt nàng rất non nớt, trông chỉ như một cô bé.
Điều này khiến Tạ Chước Tinh và Tiểu giao long thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này đột nhiên Tiểu giao long nghĩ đến cái gì đó: "Ta nghe cha ta nói, nương ta là người cá, người cá rất ít khi có thể biến ra chân, nửa thân dưới chỉ có đuôi cá, chắc nàng cũng là người cá giống nương ta."
Tạ Chước Tinh gật đầu, thở phào: "Hình như nàng bị thương ở biển, vừa vặn mắc kẹt trên rạn san hô."
Nó quan sát xung quanh rạn san hô, sau đó nói với Tiểu giao long: "Sóng biển rất lớn, nếu ngươi đi sẽ bị cuốn vào biển, không an toàn, hay là ta dùng cánh bay qua đó."
Tiểu giao long nhìn những con sóng, lo lắng nói: "Vậy ngươi phải cẩn thận, nếu bị gió thổi xuống biển, ta sẽ đi vớt ngươi."
Tạ Chước Tinh đáp một tiếng, lộ ra đôi cánh sau lưng, sau khi mở ra, nó bay về phía rạn san hô.
Gió rất lớn, nó cố gắng bay ổn định, đáp xuống rạn san hô, cúi xuống nắm lấy đôi tay của cô bé, cẩn thận kéo cô bé ra khỏi khe hở của rạn san hô, sau đó cố sức bế cô bé lên, mở lại đôi cánh, bình an vô sự đáp xuống bãi biển.
Tiểu giao long chạy đến, nhìn những vết thương trên mặt và đuôi của cô bé, buồn bã gãi đầu: "Tiếp theo phải làm sao? Chúng ta có nên đưa nàng về không?"
Tạ Chước Tinh và Tiểu giao long nhìn Người cá nhỏ này, cùng im lặng một lúc.
Cuối cùng, Tạ Chước Tinh lặng lẽ lấy ra một cái chậu lớn từ trong ổ khóa trường mệnh.