Tạ Vãn U chống cằm, vô hồn nhìn chằm chằm vào tờ giấy.
Không hiểu nổi, thật không hiểu nổi.
Nếu không hiểu được người lấy đi Nghiệt Kính Đài và Định Khôn Châu là Tiểu Bạch trong đường thời gian nào, vậty gác vấn đề này sang một bên, nghĩ đến mục đích của Tiểu Bạch.
Theo tình hình hiện tại, hình như Tạ Yếm đang cố tình thu thập thần khí - có lẽ không chỉ Nghiệt Kính Đài và Định Khôn Châu, mà các thần khí khác cũng đã "biến mất", rơi vào tay Tạ Yếm.
Tạ Yếm tập hợp thần khí để làm gì?
Là muốn dùng thần khí đánh bại Thần Khải, hay là hấp thụ thần lực, thoát khỏi sự kiểm soát của Thần Khải?
Tạ Vãn U day day ấn đường, hệ thống chỉ nói cuối cùng Tạ Yếm "tan rã mà chết", hoàn toàn không nhắc đến việc cậu âm thầm thu thập thần khí.
Hệ thống rác rưởi, không biết tại sao lại đưa nàng đến đây, giao nhiệm vụ rồi biến mất không dấu vết, thật sự không đáng tin.
Tạ Vãn U suy nghĩ một chút, cảm thấy suy nghĩ của mình có thể quá nông cạn, vốn dĩ Tạ Yếm không cần dùng thần khí cũng đã trở thành phản diện diệt thế, vì vậy cậu tập hợp thần khí có thể có mục đích lớn hơn.
Mà mục đích này, hiện tại nàng vẫn chưa phát hiện ra.
Tạ Vãn U khum ngón tay gõ vào trán, như vậy, nàng phải tra xem sau khi tập hợp thần khí có thể làm gì, suy ngược từ kết quả, có lẽ mới có thể nhìn thấu được bản tâm của Tạ Yếm.
Lúc này, đột nhiên có một bàn tay thon dài từ bên cạnh vươn tới, lấy đi tờ giấy lộn xộn trước mặt nàng.
Tạ Vãn U chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, quay đầu lại thì thấy Phong Nhiên Trú không biết từ lúc nào đã đến, đang dựa vào bàn, cúi đầu nhìn tờ giấy vẽ đầy sơ đồ tư duy của nàng, ánh nến chiếu sáng khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, sáng ngời như trăng rằm, đẹp đến mức chói mắt.
Tạ Vãn U liếc nhìn bầu trời, lúc này mới phát hiện, trời bên ngoài đã tối đen như mực.
Không biết tự lúc nào, nàng đã suy nghĩ cả một buổi chiều.
Tạ Vãn U đứng dậy duỗi người, cầm ly uống một ngụm nước, sau đó đi đến bên cạnh Phong Nhiên Trú, dựa lại gần xem tờ giấy đó cùng hắn: "Có hiểu không?"
Phong Nhiên Trú dời mắt khỏi tờ giấy một chút, không chút biểu cảm liếc nhìn phần gáy lộ ra của nàng, chỉ vào nhánh chữ "Y" ở trên hỏi: "Tạ Vãn U, tại sao nàng lại cho rằng, vận mệnh sẽ có một nhánh khác?"
"Hả?" Tạ Vãn U kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn: "Không thể có hai nhánh sao? Chẳng hạn như... Ở một nút thắt quan trọng, ta thay đổi một việc có tác động lớn, không phải sẽ tạo ra hai nhánh thời gian khác nhau sao?"
"Làm sao nàng biết được sự thay đổi nàng tạo ra không phải là kết quả đã được định sẵn theo số mệnh?" Phong Nhiên Trú đánh giá nàng: "Trừ khi... nàng có thể biết trước quỹ đạo của số mệnh."
Tạ Vãn U thầm nghĩ câu hỏi quan trọng nhất đến rồi, nàng khẽ ho: "Nếu ta thực sự có thể biết trước thì sao?"
Tạ Vãn U không nhìn Phong Nhiên Trú, đầu ngón tay chạm vào tâm điểm của chữ "Y", nhỏ giọng nói: "Thực ra một năm trước, ta... đã mơ một giấc mơ, mơ thấy mình chết, trong tương lai Tiểu Bạch sẽ trở thành một ma đầu diệt thế, ta muốn thay đổi tất cả, nên ta đã đưa nó rời khỏi Tạ gia."
Phong Nhiên Trú không hổ là Ma tôn, khả năng tiếp thu rất tốt, nghe được chuyện vô lý như vậy vẫn giữ được vẻ mặt, thậm chí còn tiếp lời nàng: "Vậy nên nàng cho rằng chuyện nàng còn sống, đưa Tiểu Bạch rời khỏi Tạ gia, thì số mệnh đã rẽ nhánh."
Tạ Vãn U gật đầu: "Không phải sao? Ta thấy kỳ lạ là nếu ta đã thay đổi tất cả, tại sao Tạ Yếm vẫn xuất hiện."
"... Tạ Yếm?"
Tạ Vãn U cụp mắt: "Là cái tên mà... Tiểu Bạch tự đặt cho mình sau khi rơi vào tay Thần Khải trong giấc mơ của ta."
Ánh mắt Phong Nhiên Trú hơi thay đổi, hắn cố tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nếu Tiểu Bạch rơi vào tay Thần Khải, không khỏi nhíu mày.
Hắn đã ở trong Thần Khải nhiều năm như vậy, làm sao không biết được sự tàn khốc của Thần Khải.
Năm đó, hắn tự chặt đứt chín cái đuôi, lại may mắn gặp được Huyền Thiên Tổ Sư ra tay cứu giúp, mới có thể thoát được, nhưng Tiểu Bạch với thân phận "Thần tử", một khi rơi vào tay Thần Khải, tuyệt đối không thể thoát được.
"Thần tử" quá quan trọng, Thần Khải đã rút ra bài học từ jawns, tuyệt đối sẽ không lặp lại sai lầm.
Hai người im lặng hồi lâu, cùng nhau nhìn tờ giấy đầy chữ viết.
Một lúc lâu sau, Tạ Vãn U sờ tóc, nhăn mặt nói: "Phong Nhiên Trú, đầu ta hơi ngứa, hình như sắp mọc thêm một cái đầu nữa rồi."
"..." Phong Nhiên Trú lấy lại tinh thần từ một số ký ức không mấy tốt đẹp, ánh mắt phức tạp liếc nhìn nàng: "Vào lúc này, nàng đừng có làm người khác cười nữa."
Tạ Vãn U: "Ta không phải muốn làm dịu bớt bầu không khí nặng nề sao."
Phong Nhiên Trú lắc đầu, lấy một cây bút: "Mặc dù nàng thấy trước tương lai của Tiểu Bạch qua giấc mơ, đưa nó rời khỏi Tạ gia, tưởng như đã thay đổi số mệnh của nó, nhưng nàng đã bỏ qua một vấn đề quan trọng."
"Số mệnh chỉ có một nhánh, dựa trên nguyên tắc này, thực ra còn có một khả năng."
Phong Nhiên Trú dùng bút tiếp tục vẽ xuống nhánh đại biểu "tuyến thời gian hiện tại".
"Cho tới bây giờ không có hai nhánh, chỉ có một nhánh duy nhất."
Phong Nhiên Trú nhìn Tạ Vãn U: "Mọi chuyện đều đã xảy ra, là Tạ Yếm đã sử dụng một phương pháp nào đó, quay ngược thời gian, khiến nút thời gian của toàn thế giới quay trở lại một năm trước."
"Đây là cơ hội thứ hai của chúng ta."
Có lẽ cũng là lần cuối cùng.
—-
Thế giới mà nàng sống là do Tạ Yếm mở ra, Tạ Vãn U bị lượng thông tin khổng lồ trong lời nói của Phong Nhiên Trú làm cho choáng váng, mãi không hoàn hồn.
Giả thiết Phong Nhiên Trú đưa ra là khả năng mà Tạ Vãn U chưa từng hình dung đến, nàng ngẩn người ngồi đó, cảm thấy trái tim trong lồng ngực đập thình thịch.