Đầu tiên, nàng phải chấp nhận "thanh tẩy", chỉ khi rửa sạch mọi ô uế trên người, mới có tư cách hầu hạ Thần.
— Mà cái gọi là rửa sạch ô uế, chính là ngâm mình trong một ao máu thành phần không rõ, Tạ Vãn U vừa bước vào đã cảm thấy có thứ gì đó đang cố chui vào lỗ chân lông, đau đến mức Tạ Vãn U suýt ngất xỉu tại chỗ.
Tạ Vãn U không biết mình đã chịu đựng thế nào, chỉ biết sau khi kết thúc, giữa trán nàng xuất hiện một dấu ấn đỏ như máu.
Tạ Vãn U thay bộ áo choàng trắng do Thần Khải tặng, đưa tay sờ lên dấu ấn trên trán, theo thời gian trôi qua, dấu ấn đó nhanh chóng chìm vào da thịt, như thể chưa từng xuất hiện, nhưng Tạ Vãn U hiểu rõ, đây chính là huyết chú được khắc sâu vào linh hồn, thông qua huyết chú này, Thần Khải có thể trực tiếp điều khiển hồn phách của nàng.
— Tất nhiên, đây là chuyện sẽ xảy ra trong trường hợp bình thường, Tạ Vãn U đã vẽ sẵn chú văn phòng ngự trên người, thực tế huyết chú chỉ có thể để lại dấu ấn trên người nàng, chứ không thể gây ra ràng buộc thực chất đối với nàng.
Tạ Vãn U nhìn chằm chằm vào mình trong gương một lúc, cầm chiếc mặt nạ màu đen đại diện cho Thần Khải đặt bên cạnh đeo lên mặt.
Sau khi chấp nhận "thanh tẩy", rất nhanh đã có người dẫn nàng đến nơi ở của chú văn Sư của Thần Khải, để khắc thêm nhiều chú văn khống chế lên người nàng.
Tạ Vãn U ngoan ngoãn chấp nhận, nàng hiểu rõ, mặt ngoài tuy Thần Khải để nàng gia nhập, nhưng vì lời tiên đoán của Vạn Phật Tông, Thần Khải chắc chắn không thể hoàn toàn tin tưởng lập trường của nàng.
Theo truyền thuyết, Chủ nhân kiếm Phất Sương là người giống như cứu tinh, Thần Khải kiêng dè Chủ nhân kiếm Phất Sương — ngay cả khi nàng chỉ là một kẻ vô dụng chưa đến ba mươi tuổi.
Dưới lớp mặt nạ, Tạ Vãn U khinh thường nhếch môi.
chú văn Sư Thần Khải thấy nàng bước vào, ngước mắt nhìn nàng một cách tùy ý, ánh mắt dưới lớp mặt nạ chính là khinh thường không thể nói nên lời.
Gã giơ ngón tay thon dài lên, lấy bút chú văn ra khỏi hộp một cách bình tĩnh, giọng điệu kéo dài: "Chủ nhân kiếm Phất Sương? Ngưỡng mộ đã lâu."
Người này chắc là sư đệ Cảnh Dị của Giang Ảnh Trần, quả nhiên là khiến người ta chán ghét như trong tưởng tượng.
Tạ Vãn U ngồi đối diện với gã, nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay có khớp ngón tay đẹp đẽ của gã: "Nào có nào có, Đại sư quá khen rồi."
Nàng cố tình nhấn mạnh hai chữ "Đại sư", không khỏi có chút chế giễu.
Cảnh Dị nghe có chút khó chịu, ánh mắt âm tà lướt qua chiếc mặt nạ trên mặt nàng, lại nghĩ đến chuyện khác, ẩn ý nói: "Vừa nãy trong đại điện, quả thật phong thái của Kiếm chủ khiến người ta phải ngả mũ bái phcuj."
Tạ Vãn U nhàn nhạt nói: "Vậy sao, cảm ơn Đại sư khen ngợi."
Đầu bút chú văn đặt lên cánh tay của Tạ Vãn U, tay Cảnh Dị rất vững, vừa vẽ chú văn vừa nói chuyện với Tạ Vãn U, trong lời nói không giấu được sự ác ý: "Chú văn này rất nghiêm khắc, sau này Kiếm chủ nhất định phải nhớ nghe lời Đại Tế Ti, nếu không sẽ phải chịu khổ đấy... Một mỹ nhân như Kiếm chủ, nếu khóc vì đau, chắc sẽ rất đẹp."
Tạ Vãn U có chút buồn nôn, cười lạnh nói: "Cảm ơn Đại sư nhắc nhở, nhưng Đại sư vừa nói vừa vẽ chú văn, có thực sự vẽ ra được một chú văn nghiêm khắc hay không, vẫn nên ngậm miệng lại đi, nếu không nếu Đại Tế Ti biết được Đại sư chơi bời lơ là nhiệm vụ, Đại sư cũng sẽ phải chịu khổ đấy."
Cảnh Dị sống trong nhung lụa nhiều năm, chưa từng gặp người nào dám chọc tức mình như vậy, nhất thời tức đến bật cười: "Được, rất tốt... Hy vọng tiếp theo Kiếm chủ vẫn có thể nói ra những lời tuyệt vời như vậy."
Gã hạ bút mạnh hơn một chút, Tạ Vãn U đè nén tiếng rên rỉ trong cổ họng, cười lạnh
Thần Khải là bãi rác à, sao lại tụ tập nhiều người tệ hại như vậy.
Cảnh Dị trực tiếp vẽ đầy chú văn lên cả hai cánh tay của nàng, sau khi kết thúc, trên trán Tạ Vãn U đã toát mồ hôi lạnh.
Nữ tử báo thù, mười năm không muộn... Sớm muộn gì cũng giết chết tên chó này.
Thấy Tạ Vãn U đứng dậy định đi, Cảnh Dị đang chuẩn bị cất bút thì đột nhiên dừng lại, nói với Tạ Vãn U: "Khoan đã, còn một chú văn nữa."
Tạ Vãn U dừng lại, quay đầu nhìn gã.
Cảnh Dị mang theo ác ý, đưa tay chỉ vào gáy, giọng điệu gần như tàn nhẫn nói: "Gáy của Kiếm chủ rất đẹp, vẽ một chú văn ở đó chắc sẽ đẹp hơn nhỉ?"
Tạ Vãn U nhìn gã một lúc, từ từ cười: "Được thôi, vẽ đi."
Cảnh Dị nhìn nàng ngoan ngoãn vén mái tóc dài, để lộ phần gáy trắng nõn thon dài, ánh mắt chợt tối sầm lại.
Lúc hạ bút xuống gáy nàng, ánh mắt Cảnh Dị lưu luyến lướt qua làn da nàng, cười khẽ: "Ta thích nữ nhân ngoan ngoãn, nếu ngươi luôn ngoan ngoãn như thế này, ta không ngại thỉnh thoảng mở cửa sau cho ngươi..."
"Thế thì ta phải cảm ơn ngươi rồi." Tạ Vãn U nhàn nhạt nói: "Nhưng mà, ta thích trả thù những kẻ đã sỉ nhục ta hơn, giẫm đạp lòng tự trọng của bọn chúng sẽ khiến ta cảm thấy rất vui."
Cảnh Dị khinh thường hừ lạnh một tiếng, không để ý.
Nàng bị chú văn khống chế, tương đương với việc bị gã khống chế, không ai không sợ bị chú văn phản phệ, tiểu cô nương này lấy đâu ra can đảm phản kháng gã?
Chỉ là mạnh miệng mà thôi.
Nét bút cuối cùng hạ xuống, Cảnh Dị hài lòng ngắm nhìn tác phẩm nghệ thuật của mình vẽ ra, đang định lên tiếng, thì trước mắt đột nhiên lóe lên một luồng kiếm quang lạnh lẽo.
Cuộc sống an nhàn kéo dài đã làm mất đi sự cảnh giác của Cảnh Dị, thậm chí gã còn chưa kịp phản ứng, thì kiếm Phất Sương đã đâm thẳng xuống, xuyên thẳng qua đùi gã.
Một cơn đau dữ dội đột nhiên ập đến, Cảnh Dị hét thảm một tiếng, chẳng màng gì khác, run rẩy nắm lấy kiếm Phất Sương, muốn rút nó ra, nhưng lúc này, một đôi tay thon thả không chút vội vàng ấn lên chuôi kiếm, hơi dùng sức, liền đóng chặt chân gã xuống đất.