Thẩm tông chủ cầm viên thuốc màu đỏ sẫm trên tay, cau mày.
Huyền Du Đạo Nhân tiến lại gần, cẩn thận ngửi một lúc, nghiêm túc nói: "Không uống là đúng, mặc dù tạm thời ta chưa nhận ra được thành phần cụ thể của thứ này, nhưng nó có mùi của cỏ Long Tức, chắc chắn không phải thứ tốt lành gì."
Cỏ Long Tức là một loại linh thảo có thể nâng cao tu vi, cực kỳ quý giá, nhưng tác dụng phụ lại rất nhiều, nếu không sử dụng đúng cách, sẽ tạo ra một số chất độc khó loại bỏ trong cơ thể.
Ngoài ra, Huyền Du Đạo Nhân còn suy đoán trong viên thuốc có thể có một số thành phần gây nghiện, nếu dùng quá nhiều, rất có thể sẽ phụ thuộc vào nó.
So với hậu quả của việc uống thuốc, thì rõ ràng lựa chọn hấp thụ Tuyết Phách để đột phá vẫn ổn hơn một chút, ít nhất thì chỉ gây ra một chút tổn thương cho cơ thể nàng, chứ không gây ra những tác động tiêu cực phiền phức hơn.
Tạ Vãn U từ từ thở ra: "May mà không uống."
Huyền Du Đạo Nhân giật lấy viên thuốc từ tay Thẩm tông chủ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chắc Kỳ Nguyên Cảnh đã phát điên rồi! Chỉ dựa vào hắn, cũng xứng là Luyện đan sư Thiên cấp sao? Sao sét không đánh vào hắn vậy!"
Ánh mắt Dung Độ lướt qua Huyền Du Đạo Nhân, hiếm khi không chế nhạo, y nhìn Tạ Vãn U: "Hiện tại còn một chuyện quan trọng khác, tu vi của con tăng quá nhanh, cần phải bế quan củng cố cảnh giới. Đợi dưỡng thương xong, con theo ta bế quan đi."
Thực ra Tạ Vãn U vừa rồi đã nghe được, nàng dùng ngón tay cào cào chăn, lắc đầu từ chối: "Con không muốn bế quan."
Dung Độ lại cảm thấy đau đầu: "... Không bế quan, con muốn nhập ma sao? Hay muốn để kiếm Phất Sương mất kiểm soát?"
"Bây giờ con không phải vẫn khỏe mạnh sao, có rất nhiều chuyện đang chờ con làm, chờ sau này rồi nói đi." Tạ Vãn U lắp bắp, nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, con nhớ là Ngũ sư thúc... đã đưa con về, sao không thấy ngài ấy ở đây?"
Dung Độ nhìn chằm chằm vào Tạ Vãn U, thực sự không hiểu nổi: "Đang nói chuyện chính, nhắc đến hắn làm gì?"
Thẩm tông chủ nghe thấy cuộc đối thoại của họ, hơi sửng sốt.
Tạ Vãn U không để ý đến sự do dự của Thẩm tông chủ, đang không biết trả lời thế nào, thì đột nhiên cánh cửa phòng hé mở phát ra tiếng kẽo kẹt, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Chỉ thấy khe cửa hẹp bị một cái đầu hổ trắng to lớn đẩy ra, con hổ trắng thò đầu vào, dùng đôi mắt thú màu xám xanh quét một vòng tình hình trong phòng.
Phát hiện Tạ Vãn U đã tỉnh lại, con hổ trắng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp trong cổ họng, tự động phớt lờ ba người khác trong phòng, cúi đầu, hoàn toàn dùng sừng rồng trên đầu đẩy cánh cửa ra, sau đó chậm rãi bước vào một bước, chen thân hình khổng lồ của mình vào khung cửa tương đối hẹp.
Ngoài thân hình to lớn của hắn, trên lưng còn có một đôi cánh rộng, cho dù hắn đã cố gắng thu cánh lại, nhưng khung cửa bị con thú khổng lồ cọ xát vẫn phát ra tiếng kẽo kẹt không chịu nổi.
Huyền Du Đạo Nhân không nhịn được nói: "Ngươi đừng làm hỏng cửa phòng của đồ nhi ta, ngươi không thấy thân hình mình to lớn đến mức nào sao, ngươi nhất định phải vào à? Có cần thiết không?"
Con hổ trắng phớt lờ lời nói của ông ta, cố tình chen vào cửa - Cuối cùng, hắn đã thành công.
Lông hổ bị cọ xát bay lơ lửng trong không trung, toàn bộ cánh cửa cũng trở nên lung lay sắp đổ.
Con hổ trắng chen ngang Huyền Du Đạo Nhân, chen vào giữa Thẩm tông chủ và Độ Huyền Kiếm Tôn, ngồi xổm trước giường của Tạ Vãn U.
Thẩm tông chủ và Dung Độ: "..."
Lúc hắn khom xuống, hai người bọn họ gần như không còn chỗ đứng, đành phải lùi ra sau.
Vì sự hiện diện của hắn, căn phòng của Tạ Vãn U bỗng chốc trở nên chật chội.
Tạ Vãn U hoàn hồn khỏi sự ngơ ngác, vừa buồn cười vừa bất lực đưa tay ra vuốt ve bộ lông hổ trên chân trước của hắn - Phong Nhiên Trú thực sự quá to, với chiều cao của nàng khi nằm xuống, nàng chỉ có thể chạm tới chân trước của hắn.
Ba vị sư tôn đều có mặt, Tạ Vãn U không tiện nói những lời thân mật với hắn, chỉ cười trừ nói: "Lần này phải cảm ơn Ngũ sư bá rồi."
Bạch hổ không nói gì, chỉ cúi đầu liếm mu bàn tay nàng.
Tạ Vãn U giật mình, nhanh như chớp rụt tay vào trong chăn, sau đó căng thẳng liếc mắt quan sát phản ứng của ba vị sư tôn.
Huyền Du Đạo Nhân tỏ vẻ khinh thường, Thẩm tông chủ trầm ngâm không nói, Độ Huyền Kiếm Tôn... khuôn mặt lạnh đến mức gần như đóng băng.
Tạ Vãn U: "..." Thôi, đã đến nước này rồi.
Bạch hổ thấy nàng rụt tay lại, liền đặt chiếc đầu hổ khổng lồ của mình lên gối nàng, dùng ánh mắt trách móc nhìn nàng.
Không biết là cố ý hay vô tình, những sợi ria mép lớn của hắn luôn vô tình lướt qua mặt nàng, khiến nàng ngứa ngáy, Tạ Vãn U đành phải đưa tay ra, gạt những sợi ria mép chọc vào mặt mình, quay sang ngượng ngùng nói với ba vị sư tôn: "Hình như Ngũ sư bá có chuyện muốn nói với ta, ta có thể nói chuyện riêng với ngài ấy không?"
Tất nhiên Dung Độ không đồng ý, Phong Nhiên Trú là sư bá của Tạ Vãn U, ở riêng trong phòng nàng, hoàn toàn không hợp lễ nghi, ra thể thống gì?
Nhưng y chưa kịp phản đối thì đã bị Huyền Du Đạo Nhân đẩy ra khỏi phòng: "Được rồi, nếu bọn họ muốn nói chuyện thì cứ để họ nói, ngươi quan tâm nhiều như vậy làm gì?"
Thẩm tông chủ không rời đi ngay, mà nhìn bọn họ bằng ánh mắt phức tạp, cuối cùng vẫn không nói gì, quay người bước ra khỏi cửa.
Đợi cửa đóng lại, Tạ Vãn U túm lấy những sợi ria mép bên má của Bạch hổ, thắc mắc hỏi: "Ánh mắt mới vừa rồi của sư tôn... là có ý gì?"
Bạch hổ nhìn nàng một lúc, tiến lại gần liếm cằm nàng một cái, khiến Tạ Vãn U đau đớn kêu lên: "Đau!"