Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 711

Chương 711 -
Chương 711 -

Hình như Dung Độ cũng không chịu đựng được nữa, nghiêm khắc trừng mắt nhìn Tạ Vãn U: "Còn không xuống!"

Tạ Vãn U cũng muốn xuống, nhưng Phong Nhiên Trú lại giữ chặt nàng không buông, nàng còn có cách nào?

Bầu không khí hiện tại quá kỳ lạ, Tạ Vãn U có chút ngột ngạt, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi cảnh tượng kỳ cục trước mắt, dứt khoát nhắm mắt bịa ra một lý do: "Tôn giả, thực ra... Ta bị trượt chân trên đường núi, trẹo chân rồi."

"..."

Trong ánh mắt của Dung Độ hiện rõ ràng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Tạ Vãn U xấu hổ muốn chết, cố gắng co mình thành một cục nhỏ, trốn sau lưng Phong Nhiên Trú.

"Sư đệ nghe rõ chưa?" Giọng điệu của Phong Nhiên Trú mang theo chút ý cười: "Mưa càng lúc càng lớn, ta sẽ đưa sư điệt trở về, làm phiền sư đệ nhường đường."

Dung Độ không nhường, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào hắn, trên người tràn đầy sát khí.

Phong Nhiên Trú hoàn toàn không nhận ra, cõng Tạ Vãn U đi lướt qua y.

Tạ Vãn U vô thức ngoái đầu nhìn Dung Độ, Dung Độ không ra tay ngăn cản bọn họ, trừng mắt nhìn nàng, lạnh lùng nói: "Tối đến điện của ta, giải thích cho ta."

Tạ Vãn U: "..."

Điều này có khác gì câu "Tan học đừng đi" của chủ nhiệm lớp không?

Cả đường tinh thần Tạ Vãn U hoảng hốt, không để ý Phong Nhiên Trú đưa nàng đi đâu, mãi đến khi nàng tỉnh táo lại, đột nhiên phát hiện Phong Nhiên Trú không đưa nàng về phòng mà là đưa nàng đến một suối nước nóng.

Hơi nóng phả vào mặt, xua tan đi cái lạnh trên người.

Lúc này, cuối cùng Phong Nhiên Trú cũng buông nàng xuống, Tạ Vãn U vừa đặt chân xuống đất đã túm lấy tay áo của Phong Nhiên Trú, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Vừa nãy sao chàng không thả ta xuống?"

Phong Nhiên Trú vén tóc ướt trên mặt nàng, buồn cười nhìn nàng: "Dù sao y cũng đã nhìn thấy rồi, nàng đi xuống cũng không thể khiến y quên những chuyện đã xảy ra."

Tạ Vãn U đau đầu nói: "Nhưng chúng ta cũng không thể, cũng không thể công khai...Chàng có nghĩ đến chuyện này sẽ gây chấn động lớn đến mức nào cho Độ Huyền Kiếm Tôn không?"

Đứng ở góc độ của Độ Huyền Kiếm Tôn, đó chính là "Vị sư huynh đáng ghét nhất lại ở cùng với tiểu đồ đệ của mình", chỉ cần nghĩ thôi cũng biết sẽ gây chấn động đến mức nào.

"Ừm... Đối với y thì có hơi tàn nhẫn," Phong Nhiên Trú có vẻ suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Nhưng rồi y cũng sẽ biết thôi, chỉ là sớm hay muộn mà thôi."

Tạ Vãn U ôm trán: "Đạo lý là thế, nhưng mà..."

"Sợ gì, y sẽ không mắng nàng." Phong Nhiên Trú tự nhiên ôm lấy eo nàng, cúi đầu, áp vào trán nàng: "Theo hiểu biết của ta về y, hắn chỉ tìm ta tính sổ thôi."

Tạ Vãn U kỳ quái hỏi: "Tại sao vậy?"

Theo lý mà nói, nàng có những tiền án đó, Độ Huyền Kiếm Tôn sẽ tin nàng cố tình tái phạm, lại đi quyến rũ vị sư thúc tuấn mỹ này?

"Y biết ta không phải là người dễ bị dụ dỗ." Phong Nhiên Trú vô tình nói, vừa nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, vừa nói: "Chỉ có ta không tự chủ động, cố ý dụ dỗ nàng, hoặc buông lỏng để mối quan hệ này phát triển, thì mới xảy ra chuyện này."

Tạ Vãn U im lặng: "..."

Thực ra cũng có vài phần đạo lý.

Cái gọi là một tay vỗ không vang, nếu Phong Nhiên Trú không đồng ý, nàng cũng không thể ép buộc.

Tạ Vãn U ấp úng nói: "Vậy tối nay... Ta có nên nói thật không?"

Phong Nhiên Trú bóp gáy nàng, đẩy nàng đến bên suối nước nóng: "Không cần, tối ta sẽ giải thích với sư đệ."

Tạ Vãn U uể oải lùi lại, khó nói nên lời: "Chàng sẽ không đánh nhau với Độ Huyền Kiếm Tôn chứ? Không được, vẫn nên để ta đi mới phải."

Vốn dĩ Phong Nhiên Trú và Dung Độ không hợp nhau, chuyện này lại nhạy cảm như vậy, Phong Nhiên Trú chỉ cần nói sai một câu, hai người chắc chắn sẽ đánh nhau thật.

Phong Nhiên Trú không đồng ý cũng chẳng từ chối, cúi xuống tìm môi nàng, Tạ Vãn U thấy tình hình có vẻ đang tiến triển theo hướng không thể miêu tả, lập tức ngoảnh mặt đi, tránh nụ hôn của hắn, ép mình bình tĩnh nói: "Bây giờ hai người tạm thời đừng gặp nhau, chuyện này vẫn nên để ta đi nói."

Môi Phong Nhiên Trú lướt qua chóp mũi nàng, Tạ Vãn U cụp mắt xuống, phát hiện yết hầu hắn chuyển động.

Rõ ràng là phát tình rồi.

Tạ Vãn U không hiểu, rõ ràng vừa rồi hai người còn đang bàn chuyện chính sự, sao hắn lại đột nhiên như vậy...

Tạ Vãn U thở dài: "... Vết thương trên người chàng còn chưa lành."

Hình như Phong Nhiên Trú đã từ bỏ, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn eo nàng: "Vậy thì chỉ ngâm suối nước nóng một lát thôi, vừa rồi nàng tắm mưa, gió thổi không tốt."

Tạ Vãn U cũng thấy hơi lạnh, thân thể này của nàng không chịu được lạnh, nên ngâm suối nước nóng để xua tan hàn khí mới được.

Vì thế Tạ Vãn U bước xuống suối nước nóng, vừa định cởi thắt lưng, đột nhiên một đôi tay vòng ra trước người nàng.

Tạ Vãn U: "... Làm gì vậy."

Phong Nhiên Trú áp vào tai nàng nói nhỏ: "Sư bá giúp nàng cởi."

Tạ Vãn U: "..."

Tạ Vãn U bỗng hiểu ra, tại sao Phong Nhiên Trú lại đột nhiên...

Trong nhận thức của nàng, tình tiết cẩu huyết này, đối với Phong Nhiên Trú mà nói, hình như là một loại... tình thú?

Cứu mạng, Phong Nhiên Trú chắc chắn bị tiểu thuyết đen hạng ba của Miểu Nguyệt làm hư rồi!

Tạ Vãn U vẫn còn chút liêm sỉ, kiên quyết chống cự được vài phút, còn cố gắng bò ra khỏi mép suối nước nóng để chạy trốn, đáng tiếc đều bị Phong Nhiên Trú bắt lại, thắt lưng bị kéo xuống cuối cùng lại buộc vào cổ tay nàng.

Tạ Vãn U xấu hổ muốn chết: "Ta là người đàng hoàng, ta không chơi trò này!"

Phong Nhiên Trú từ tốn phản bác lại nàng: "Nàng thật sự là người đàng hoàng sao? Người đàng hoàng sẽ làm chuyện như vậy với sư bá mình sao?"

"..." Tạ Vãn U không nói nên lời, cúi đầu lặng lẽ dùng hai tay bị trói che mặt đỏ bừng.

Đánh không lại, hoàn toàn đánh không lại.

Bình Luận (0)
Comment