Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 714

Chương 714 -
Chương 714 -

"Còn ngon hay không." Huyền Du Đạo Nhân tà ác thì thầm: "Ăn thử mới biết được, đúng không?"

Tạ Chước Tinh: "..."

Trẻ con ngây thơ, làm sao biết được sự nham hiểm của người lớn. Nó ngẩn người ra một lúc, vừa ngờ vực không biết Huyền Du gia gia có thật sự quên mình không, vừa lo sợ sẽ bị ăn thịt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn dần hiện lên vẻ sợ hãi.

Nó từ từ thu mình lại thành một cục nhỏ, đôi mắt vô hồn: "Nương ơi, cứu con..."

Huyền Du Đạo Nhân thấy vậy thì thích thú cười hì hì nói: "Gọi đi, gọi đến khản cổ họng cũng sẽ không có ai đến cứu con đâu, một đứa trẻ dễ thương như con, ông đây ăn mười đứa cũng được!"

"..."

Dung Độ thấy đứa trẻ cụp tai, vẻ mặt đáng thương, không khỏi cau mày, cảm thấy Huyền Du Đạo Nhân đùa quá trớn.

Tiểu Bạch mới bốn tuổi, một câu nói đùa của Huyền Du Đạo Nhân, lỡ như để lại bóng ma cho đứa trẻ thì sao?

Dung Độ không hiểu chỗ thú vị của việc trêu chọc trẻ con ở đâu, gạt tay Huyền Du Đạo Nhân ra, không vui nói: "Dọa trẻ con làm gì."

Nói xong, Dung Độ cúi đầu, hạ giọng giải thích với Tạ Chước Tinh một cách vụng về: "Đừng sợ, ông ấy đã sớm nhận ra con rồi, chỉ cố tình dọa con thôi, sẽ không thật sự ăn thịt con đâu."

Huyền Du Đạo Nhân bị vạch trần tâm tư, khoan tay cười khẩy: "Kiếm tu các người thật là vô vị."

Người ta đều nói Độ Huyền Kiếm Tôn lạnh lùng như sắt đá, đây không phải rất mềm lòng lắm sao? Ngay cả những lời nói đùa rõ ràng như vậy cũng phải nghiêm túc giải thích.

Tạ Chước Tinh nghe xong sự thật thì thở phào nhẹ nhõm. Nó biết Huyền Du gia gia sẽ không thật sự ăn thịt trẻ con, nhưng Huyền Du gia gia quá xấu xa, sao có thể dọa trẻ con như vậy?

Tạ Chước Tinh tức giận trừng mắt nhìn Huyền Du Đạo Nhân, cố gắng dùng ánh mắt khiển trách hành vi của ông ta.

Huyền Du Đạo Nhân cười ha ha, xoa xoa tay: "Nào nào, gia gia ôm Tiểu Bạch ngốc nghếch một cái nào.”

Ngốc nghếch chỗ nào? Tiểu Bạch rõ ràng là một đứa trẻ thông minh, nhanh nhẹn, dù không hài lòng với cách dùng từ của Huyền Du Đạo Nhân nhưng Dung Độ thấy Tạ Chước Tinh có ý định xuống dưới nên vẫn cúi người đặt đứa bé xuống đất an toàn.

Huyền Du Đạo Nhân kéo Tạ Chước Tinh nhìn trái nhìn phải, vui vẻ nói: "Trông giống Vãn U như đúc, nhìn là biết cùng một khuôn đúc ra."

Đang nói, bệnh nghề nghiệp của Huyền Du Đạo Nhân lại tái phát, ông ta bóp tới bóp lui trên người Tạ Chước Tinh, miệng không ngừng khen ngợi: “Căn cốt này - Tiểu Bạch, sau này con nhất định sẽ có tiền đồ lớn!"

Tạ Chước Tinh bị Huyền Du Đạo Nhân cuồng nhiệt bóp tới bóp lui, ngứa ngáy không chịu nổi, liền xoay người, như một con lươn trơn trượt thoát khỏi tay Huyền Du Đạo Nhân, sau đó dùng đôi chân ngắn chạy thật nhanh đến bên cạnh Thẩm Tông chủ.

Huyền Du Đạo Nhân quay đầu lại: "Này ——"

Tạ Chước Tinh lập tức trốn sau lưng Thẩm Tông chủ, thò đầu ra nhìn ông ta một cái, rồi đáng thương rụt cổ lại.

Vì chuyện giữa đồ đệ và Ma tôn, vốn dĩ Thẩm Tông chủ đang cau có mặt mày, nhưng sau khi Tạ Chước Tinh ghé sát vào, vẻ mặt của ông đã dịu đi đôi chút.

Ông quay người lại, tỉ mỉ ngắm nhìn đứa trẻ này, quả thực rất giống Tạ Vãn U, khuôn mặt nhỏ bụ bẫm ngây thơ, đôi mắt tròn xoe rất đẹp, điều đáng quý hơn nữa là ánh mắt trong veo, không có chút u ám nào, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy ấm lòng.

Phát hiện Thẩm Tông chủ đang nhìn mình, Tạ Chước Tinh cười híp cả mắt, ngẩng đầu nhìn ông, lắc lư cái đuôi ở phía sau.

Thẩm Tông chủ xoa xoa khuôn mặt nhỏ của nó, trong lòng mềm đi đôi chút, hình như những phiền muộn cũng tan biến vì nụ cười của đứa trẻ.

Thân phận Ma tôn thực sự không tốt lắm, vừa là thủ lĩnh tà đạo bị người người truy đuổi, lại từng là Ngũ sư bá của tiểu đồ đệ... nhưng điều này liên quan gì đến Tiểu Bạch.

Đứa trẻ này quá tốt, tốt đến mức ông không thể vì thân phận của cha đứa trẻ mà sinh ra ác cảm với đứa trẻ.

Thẩm Tông chủ khẽ thở dài, có lẽ, ông không nên quá cố chấp vào cái gọi là lễ giáo.

Đến với thế gian này, vui vẻ mới là điều quan trọng nhất.

Nghĩ đến đây, Thẩm Tông chủ đã thông suốt, bế Tiểu Bạch lên, đặt lên đầu gối, ôn hòa hỏi đứa bé một mình ở đảo Bồng Lai đã làm gì, có thấy chán không.

Tạ Chước Tinh trả lời từng câu một, còn lấy ra một số thứ nhỏ mà nó tìm thấy trên đảo, nhiệt tình tặng cho Thẩm Tông chủ.

Ví dụ như một số linh thảo quý hiếm mà nó phát hiện trên đảo, những vỏ ốc xinh đẹp nhặt được ở bờ biển, những viên đá quý có màu sắc đẹp, những viên ngọc trai tròn trịa đáng yêu...

Trong mắt đứa trẻ những thứ này đều là "báu vật" kỳ lạ và thú vị, Tạ Chước Tinh và Tiểu giao long đã lặn lội khắp đảo mới thu thập được những "báu vật" này, nhưng khi tặng chúng cho Thẩm Tông chủ, Tạ Chước Tinh lại không hề luyến tiếc.

Thẩm Tông chủ vuốt ve viên ngọc trai mà Tạ Chước Tinh tặng mình, cuối cùng cũng nở một nụ cười.

Huyền Du Đạo Nhân thấy vậy, không cam lòng chen vào: "Sao chỉ có mình Thẩm gia gia có quà, Huyền Du gia gia không có quà sao?"

Có lẽ là thừa hưởng kỹ năng công bằng từ nương, thấy Huyền Du gia gia không vui, Tạ Chước Tinh lập tức lấy ra một "báu vật" khác, ngoan ngoãn dỗ dành Huyền Du Đạo Nhân, cố gắng công bằng hai bên.

Huyền Du Đạo Nhân vẫn thấy không đủ, cố ý chỉ vào viên ngọc trai của Thẩm Tông chủ nói: "Không muốn cái này, ta muốn viên ngọc trai trong tay Thẩm gia gia ~"

Tạ Chước Tinh lập tức khó xử, nó nhìn Huyền Du Đạo Nhân đang gây sự, lại nhìn Thẩm Tông chủ đang nheo mắt, không khỏi cau mày, hoàn toàn bối rối.

Công bằng thật khó.

Tạ Vãn U nhìn cảnh này, không khỏi mỉm cười, nhưng ngay khi khóe môi nàng hơi nhếch lên, Dung Độ bên cạnh đột nhiên nói: "Ra ngoài với ta."

Tạ Vãn U: "..."

Được rồi chuyện gì đến cũng phải đến.

Tạ Vãn U theo Dung Độ ra khỏi cửa, trong lòng suy nghĩ phải giải thích với Dung Độ về chuyện Phong Nhiên Trú như thế nào.

Nàng nên nói gì?

Bình Luận (0)
Comment