Nhất thời Tạ Vãn U có chút do dự, nàng cắn môi, quay đầu nhìn Tạ Chước Tinh đang nằm trên giường, nó đang dang rộng bốn chân nằm trên gối của nàng, nhỏ xíu, cái bụng trắng nõn mềm mại phập phồng, chứng tỏ nó tin tưởng tuyệt đối vào môi trường xung quanh.
Nàng không nỡ thu hồi ánh mắt, hơi bối rối và bất lực nhìn Phong Nhiên Trú.
Phong Nhiên Trú liếm mu bàn tay nàng, như để an ủi tâm trạng bất an của đạo lữ: "Ta sẽ trông chừng Tiểu Bạch, ta sẽ đích thân dẫn nó đi, cho đến khi nó có khả năng đối mặt với nguy hiểm."
Tạ Vãn U không kiềm chế được tâm trạng buồn bã, gật đầu: "Vậy chàng cố gắng đừng để nó bị thương quá nhiều, được không?"
Bạch hổ phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp trong cổ họng, giống như một lời đảm bảo.
Thấy Tạ Vãn U không được vui, Phong Nhiên Trú liền cắn lấy tay áo Tạ Vãn U, đưa nàng ra ngoài tản bộ.
Đêm nay không có mây, đầy sao lấp lánh, tỏa sáng trong màn đêm, Tạ Vãn U ngồi xuống bên bờ hồ, gió mát mùa hè thổi qua khuôn mặt nàng, đưa đến mùi cỏ cây nhàn nhạt.
Bạch hổ ngồi xổm bên cạnh Tạ Vãn U, mặc cho Tạ Vãn U tựa đầu vào người mình.
Tạ Vãn U thì thầm: "Chàng nói xem, Tạ Yếm cũng sẽ nghĩ như vậy chứ?"
Phong Nhiên Trú nhẹ nhàng khịt mũi, mang theo một chút âm nghi vấn.
Tạ Vãn U nhẹ giọng nói: "Không thể bảo vệ được người khác, Tiểu Bạch sẽ tự trách mình không đủ mạnh mẽ, vậy còn Tạ Yếm thì sao, nó nghịch chuyển thời gian, có phải cũng muốn làm hết sức mình để cứu tất cả mọi người không?"
Phong Nhiên Trú cùng nàng ngắm nhìn biển sao, khẽ nói: "Tạ Chước Tinh là Tiểu Bạch, Tạ Yếm cũng là Tiểu Bạch, bản chất của hai đứa nó là như nhau, tất nhiên sẽ không thay đổi vì quỹ đạo vận mệnh của chúng khác nhau."
Tạ Vãn U không nói gì, nghiêng mặt, vùi mặt vào bờm của hắn cọ xát, không biết qua bao lâu, mới nhỏ giọng nói: "Chàng nói đúng."
Ngay trong rừng cây bên kia hồ, Dung Độ từ sau bụi cây đi ra, ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía bên kia hồ.
Y vốn là ra ngoài tản bộ đêm khuya, vô tình bắt gặp cảnh tượng này, liền dừng bước, muốn xem thử hai người kia đang nói chuyện tình yêu gì.
Nhưng Dung Độ không ngờ, bọn họ chẳng làm gì cả, chỉ dựa vào nhau trong gió đêm, rõ ràng không làm bất kỳ hành động quá trớn nào, nhưng lại khiến người ta vô cớ sinh ra một cảm giác thân mật mà không ai có thể xen vào được.
Dung Độ nhìn một lúc, hơi ngẩn người.
Y nhớ lại một số chuyện cũ.
Không lâu sau khi bái nhập vào môn hạ của Huyền Thiên Tổ Sư, y phát hiện ra, Ngũ sư huynh không thích y.
Mà sự không thích này không chỉ nhắm vào y, ngay cả những sư huynh khác, Ngũ sư huynh cũng không mấy thân thiết.
Mỗi lần các sư huynh khác tò mò về thân thể của Ngũ sư huynh, muốn sờ thử, Ngũ sư huynh đều nghiêm khắc từ chối, còn lập tức chạy đi, hình như rất ghét sự đụng chạm của người khác.
Chỉ có sư tôn là ngoại lệ duy nhất.
Ngũ sư huynh chỉ cho phép sư tôn vuốt ve lông của mình, những sư huynh khác thấy, trước mặt sư tôn thì không nói gì, nhưng sau lưng luôn tìm cách nói bóng gió với Ngũ sư huynh, nhưng Ngũ sư huynh không bao giờ để ý.
Mà hiện tại, Tạ Vãn U cũng trở thành một trường hợp ngoại lệ khác.
Có sự đối lập này, Dung Độ mới chậm rãi nhận ra, tình cảm của Phong Nhiên Trú đối với Tạ Vãn U là nghiêm túc.
Dung Độ nhìn cảnh này, không khỏi có chút bối rối.
Đúng lúc y đang ngẩn ngơ trong gió đêm, thì đột nhiên có một bàn tay từ phía sau vỗ nhẹ lên vai y.
Người nào mà lại có thể lặng lẽ đến gần y như thế? Ánh mắt Dung Độ sắc bén, suýt chút nữa rút kiếm, nhưng khi cảm nhận được hơi thở quen thuộc phía sau, y cứng đờ lại.
"Đại sư huynh?" Dung Độ nhíu mày: "Sao huynh lại ở đây?"
"Câu này phải để ta hỏi đệ mới đúng."
Huyền Cực Chân Nhân phất tay áo, trước tiên ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của sư đệ, sau đó lại nhìn sang bờ bên kia hồ, rất nhanh trong mắt hiện lên một tia hiểu rõ: "Sao thế, đệ không yên tâm về đồ đệ? Hay là không yên tâm về Ngũ sư đệ?"
Dung Độ không biểu cảm nhìn chằm chằm Đại sư huynh một lúc, chắc chắn nói: "Sư huynh, huynh đã sớm biết rồi, đúng không?"
Huyền Cực Chân Nhân lúng túng một hồi, muốn đổi chủ đề, ngẩng đầu nhìn trời: "Hôm nay trăng tròn thật, sao cũng sáng nữa."
"..." Ánh mắt Dung Độ trở nên sắc bén, trong giọng nói cũng mang theo sự trách móc: "Đại sư huynh! Huynh đã sớm biết rồi, sao có thể tiếp tục dung túng như vậy!"
Huyền Cực Chân Nhân khẽ ho một tiếng, cười trừ giảng hòa: "Ôi, đệ lo chuyện của họ làm gì, sư tôn còn chẳng nói gì..."
Nhắc đến sư tôn, Dung Độ liền nhớ đến việc mình thắp hương mấy lần đều tắt, nhất thời, trên mặt lộ ra vẻ hận sắt không thành thép.
Huyền Cực Chân Nhân hiểu ra, tò mò hỏi: "Xem ra đệ cũng đã thỉnh giáo sư tôn rồi, sư tôn nói thế nào?"
Dung Độ mặt không biểu cảm: "... Hương tắt."
Huyền Cực Chân Nhân thở dài: "Có thể thấy sư tôn cũng không muốn quản chuyện này, vậy đệ cũng đừng can thiệp vào nữa."
Dung Độ nghiến răng nghiến lợi: "Sư huynh, sư tôn có phải thiên vị Ngũ sư huynh không, nên mới không quản?"
"Cái này..." Huyền Cực Chân Nhân có chút khó xử, thực ra ông cảm thấy sư tôn là nể mặt Tiểu Bạch, nên mới nhắm một mắt mở một mắt…
Nhưng với trạng thái hiện tại của Lục sư đệ, nếu ông nói cho sư đệ biết chuyện Ngũ sư đệ và Tạ sư điệt có một đứa con, thì Lục sư đệ không phải sẽ càng điên lên sao?
Huyền Cực Chân Nhân né tránh ánh mắt của sư đệ: "Đừng suy nghĩ lung tung, sư tôn đối xử với tất cả các đệ tử đều như nhau, sao có thể thiên vị ai được?"
Dung Độ nhìn chằm chằm Đại sư huynh, cứ nhìn mãi.
Dưới ánh mắt lạnh lùng của sư đệ, Huyền Cực Chân Nhân khó khăn thốt ra câu tiếp theo: "Nhưng Ngũ sư đệ lông nhiều, sư tôn hơi khác biệt với hắn một chút... cũng có khả năng."
"..."
Dung Độ bị đả kích quá nhiều lần, trong cơn tức giận phất tay áo bỏ đi, chỉ để lại Huyền Cực Chân Nhân đứng tại chỗ.