Không biết đứa trẻ tám tuổi này ăn gì mà lớn, cao to vạm vỡ, so với Tạ Chước Tinh bốn tuổi thì trông Tạ Chước Tinh vô cùng nhỏ bé.
Đối phương rất hung dữ, cộng thêm to con, thực ra trong lòng Tạ Chước Tinh đã có chút sợ hãi, nhưng nó nghĩ lại, hồ ly thúc thúc đã dạy nó rất nhiều tuyệt chiêu, nếu nó vẫn bị bắt nạt, chẳng phải quá vô dụng sao?
Đừng sợ, chẳng lẽ đứa bé to xác này còn đáng sợ hơn cả quỷ sao?
Tạ Chước Tinh nghĩ vậy, cuối cùng lên tiếng khuyên nhủ lần cuối: "Nếu không muốn bị ta đánh bị thương thì tốt nhất ngươi hãy thả ta ra ngay."
Nghe vậy, đứa bé tám tuổi như nghe thấy chuyện gì đó buồn cười lắm, cười lớn rồi khinh thường chê bai Tạ Chước Tinh với đám người hầu bên cạnh, lời lẽ vô cùng thô tục.
Tạ Chước Tinh chớp mắt, thấy đối phương không có ý dừng lại, bèn quyết định không chờ đợi nữa, giơ nắm đấm lên, nói với đứa bé tám tuổi kia: "Người nhìn đồ tốt trên tay ta này."
Đứa bé tám tuổi không thèm để ý nhìn lại, không ngờ nhóc lùn bị nhóc túm trong tay lại vung nắm đấm thẳng vào mặt nhóc, đấm cho nhóc một phát.
Lúc đầu, đứa bé tám tuổi còn hơi khinh thường, nhưng khi luồng gió từ nắm đấm ập đến, nhóc mới nhận ra có gì đó không ổn, muốn né cũng không kịp nữa rồi.
Nhìn bề ngoài nhóc lùn rất nhỏ con, nhưng nắm đấm vào mặt nhóc lại giống như một tảng đá khổng lồ đập vào người nhóc, cú đấm có vẻ nhẹ nhàng nhưng lực mạnh đến mức kinh khủng.
Đứa bé tám tuổi còn chưa kịp cảm thấy đau thì người đã bị đánh bay ra ngoài.
Trong tiếng la hét kinh hoàng, đứa bé tám tuổi đập mạnh xuống đất, trong mắt toàn là sao với sao.
Dưới ánh sáng chói chang, nhóc thấy nhóc lùn kia đi đến, dừng lại bên cạnh nhóc, chân thành nói: "Mời ngươi ngắm sao, không cần cảm ơn ta."
Đứa bé tám tuổi: "..."
Nhóc choáng váng bò dậy, không tin nổi sờ vào bên má đau nhói.
Đầu ngón tay nhuốm máu, đứa trẻ được chiều chuộng từ bé đến lớn như nhóc nào từng chịu nhục nhã như vậy, lập tức hét lên, gọi đám người hầu của mình đến, ầm ĩ đòi giết Tạ Chước Tinh.
Đứa bé tám tuổi không phải là người tầm thường, vừa kêu lên đã có hàng chục đứa trẻ vây đến, trong đó có một số đứa không phải muốn ra mặt cho đứa bé này mà chỉ đơn thuần muốn khiêu chiến với Tạ Chước Tinh.
Tạ Chước Tinh cũng mới đánh nhau lần đầu, nói không sợ là nói dối, nhưng hồ ly thúc thúc từng nói, người làm chuyện lớn dù núi Thái Sơn có sập trước mặt cũng không thay đổi sắc mặt, tuyệt đối không thể để đối thủ nhìn ra sự sợ hãi của mình, vì vậy nó cũng tỏ ra không hề sợ hãi, bình tĩnh đón nhận trận đánh nhau sắp xảy ra.
Nhưng chẳng mấy chốc, Tạ Chước Tinh phát hiện thật ra nó không cần lo lắng gì cả.
Những đứa trẻ này quá dễ đánh, một cú đánh của nó, dễ dàng đánh ngã được một đứa trẻ.
Đánh xong, Tạ Chước Tinh còn thấy nghi ngờ, tại sao đám trẻ này lại yếu ớt đến vậy, có phải cố tình nhường nó không?
Tạ Chước Tinh có đức tính tốt là không hiểu thì hỏi, sau khi đánh ngã một đám trẻ, Tạ Chước Tinh tiến lên, nghiêm túc hỏi: "Các ngươi cố tình nhường ta phải không, sao không dùng hết sức?"
Đám trẻ: "..."
Đây là đứa trẻ kỳ lạ nào vậy!
Đứa bé tám tuổi bị đánh hai lần, còn bị sỉ nhục như vậy, cuối cùng không nhịn được, khóc lớn: "Ngươi bắt nạt t, ta sẽ nói với cha ta, ngươi biết cha ta là ai không! Ta nói ra ngươi sẽ sợ chết luôn! Đợi cha ta biết ngươi đánh ta, ngươi chết chắc rồi!"
Tạ Chước Tinh hoàn toàn không sợ, còn cố ý bắt chước giọng nói chọc tức nhóc: "Đánh không lại thì kêu cha, phế vật mới làm thế."
Đứa bé tám tuổi kia tức giận, khóc lóc ầm ĩ muốn chạy đi tìm cha, nhưng bây giờ mấy người lớn đều đang bàn bạc chuyện trong điện, lính gác cửa hoàn toàn không cho nhóc vào.
Tạ Chước Tinh bị ồn ào làm đau tai, tiến lại đấm đứa bé tám tuổi kia thêm một cái nữa, đánh đến nỗi nhóc không dám kêu nữa.
Nó nhìn xung quanh một vòng, cả sân có vài chục đứa trẻ, bây giờ tất cả đều im lặng, vừa sợ hãi vừa bị đả kích nhìn nó.
Tạ Chước Tinh nhìn đôi bàn tay nhỏ của mình, hình như suy nghĩ điều gì đó.
Ban đầu nó vẫn cảm thấy bản thân chưa đủ mạnh mẽ, nhưng so với những đứa trẻ cùng lứa tuổi này, nó mới nhận ra mình thật sự rất mạnh mẽ.
Đứa trẻ bốn tuổi đã cảm nhận sâu sắc về cuộc sống.
Sách nói, làm người không thể tự ti một cách vô cớ, tự cho bản thân mình quá tệ.
Tạ Chước Tinh đã hiểu rồi!
—-
Tạ Chước Tinh đại phát thần uy ở hậu hoa viên, mỗi cú đấm là một đứa trẻ, còn Tạ Vãn U lại tùy ý ngồi trên chỗ ngồi trong điện, hứng thú nhìn những tên Thành chủ khẩu chiến với Ma Tôn.
Trước kia thực lực của Thành chủ Thiên La thành không tệ, nên vị trí ngồi cũng gần Ma Tôn hơn, sau khi Tạ Vãn U thế chỗ Thành chủ Thiên La thành, vừa vặn ngồi ở vị trí thứ ba từ trên xuống tính từ phía tay phải của hắn.
Ngồi ở vị trí quan sát hàng đầu, đây là lần đầu tiên Tạ Vãn U trực tiếp nhìn thấy một mặt hung bạo, ngang ngược của Phong Nhiên Trú.
ở Ma giới quả thực Ma Tôn chính là một bạo quân chuyên quyền, kẻ nào dám chống đối, kết cục đều bị thiêu sống.
Kẻ mạnh làm vua là quy tắc sinh tồn của Ma giới, sau khi hai tên Thành chủ hỗn xược bị thiêu thành than đen, các Thành chủ không còn cách nào khác ngoài việc dẹp bỏ những suy nghĩ nhỏ nhặt, cung kính cúi đầu tỏ vẻ phục tùng.
Chỉ có Tạ Vãn U là không cúi đầu, còn dám nhìn thẳng vào Ma Tôn.
Ngoài khoảng thời gian mới quen, trước mặt nàng Phong Nhiên Trú ít khi tỏ ra vẻ Ma Tôn, cũng rất ít khi làm những chuyện giết chóc đẫm, khiến nàng gần như quên mất, Phong Nhiên Trú không phải là người hiền lành gì.
Nhưng trước mặt nàng và Tiểu Bạch, Phong Nhiên Trú lại che giấu mọi mặt tối tăm dưới vẻ bình thản, giả vờ như một người bình thường.
Giống như nhận ra ánh mắt của nàng, Ma Tôn nhìn lại, hai ánh mắt chạm nhau trong chốc lát, Tạ Vãn U là người đầu tiên dời mắt, đồng thời chìm vào suy tư.