Phong Nhiên Trú không từ chối, làm theo lời nàng, Tạ Vãn U bắt mạch, xác nhận tình trạng của Phong Nhiên Trú thực sự không xấu đi, mới hơi yên tâm.
Mặc dù kết quả bắt mạch là tốt, nhưng Tạ Vãn U vẫn ôm đầu hổ lớn của hắn, chìm vào thất thần.
Phong Nhiên Trú hỏi: "Nghĩ gì vậy?"
Tạ Vãn U buồn bã chống cằm lên đỉnh đầu hắn, thì thào: "Ta đang nghĩ, nếu chàng xảy ra chuyện thì ta phải làm sao."
"Không sao đâu." Phong Nhiên Trú khẽ nói: "Lúc ta không còn, nàng cứ tiếp quản Ma giới, thêm cả sự bảo vệ của Huyền Thương Kiếm Tông và Bích Tiêu Đan Tông, nàng và Tiểu Bạch sẽ không sao đâu."
Nghe thấy những lời như trăn trối của hắn, tâm trạng Tạ Vãn U càng tệ, nàng chọc vào tai hổ của hắn: "Xem ra chàng đã nghĩ đến mọi thứ rồi, chẳng lẽ không sợ sau khi ta kế thừa Ma giới của chàng, sẽ nuôi mấy chục tình nhân nhỏ sao?"
Phong Nhiên Trú rung rung tai, nhưng rất chắc chắn: "Nàng sẽ không làm như vậy."
"Tại sao ta sẽ không làm vậy?"
Phong Nhiên Trú nhìn nàng, không trả lời, nhưng cái đuôi đang vẫy vẫy lại thể hiện tâm trạng vui vẻ của hắn.
Chẳng biết hắn vui vẻ chuyện gì! Tạ Vãn U hơi bực, nằm im trên đầu hắn.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Tạ Vãn U cũng lên tiếng: "Đừng rời xa ta."
Phong Nhiên Trú khẽ "ừ" một tiếng.
Tạ Vãn U nhắm mắt lại: "Ta không cần Ma giới, ta chỉ biết nếu chàng không còn nữa, ta sẽ phát điên mất."
Bạch hổ im lặng lắng nghe, quay đầu, liếm má nàng: "Ta cũng vậy."
Tạ Vãn U bị liếm đến đau mặt, đè đầu hắn lại, đẩy sang một bên, bình tĩnh nói: "Ta sẽ không để chàng xảy ra chuyện, ngay cả khi chàng phát bệnh trở nên điên cuồng, ta cũng sẽ nhốt chàng lại rồi chữa khỏi bệnh cho chàng."
"..."
Phong Nhiên Trú không biết nói gì, đành liếm lòng bàn tay Tạ Vãn U.
Thôi, nàng vui là được.
*
Ngày hôm sau, Tạ Vãn U đưa Tạ Chước Tinh trở về đảo Bồng Lai, bắt đầu xử lý những công việc chất đống.
Ngay khi trở về đảo Bồng Lai, Tạ Chước Tinh đã đi thăm huynh đệ tốt nhiều ngày không gặp của mình.
Nhìn thấy Tạ Chước Tinh, Tiểu giao long không còn vẻ ủ rũ, tinh thần phấn chấn hẳn lên, chạy đến quấn quanh cổ Tạ Chước Tinh: "Huynh đệ tốt, cuối cùng ngươi cũng trở về rồi!"
Tạ Chước Tinh bị quấn đến nỗi khó thở, dứt khoát ngồi xổm xuống, vui vẻ vẫy đuôi: "Hắc Đản, có thấy lá thư ta để lại không?"
"Có thấy có thấy!" Tiểu giao long cúi đầu, oán trách: "Ngươi bảo ngươi đi tìm nương, ta tưởng mấy ngày nữa ngươi sẽ về, sao lại đi lâu thế?"
Tạ Chước Tinh thành thật nói: "Vì nương của ta có việc phải làm nên tạm thời không về đảo Bồng Lai, sau đó hồ ly thúc thúc đưa ta đi huấn luyện."
Tiểu giao long tò mò hỏi: "Huấn luyện? Huấn luyện gì?"
Tạ Chước Tinh giải thích: "Học dùng đao, còn có bắt quỷ, đôi khi là đi săn."
"Nghe có vẻ thú vị." Tiểu giao long nói: “Ta cũng muốn cùng huấn luyện với ngươi!"
Tạ Chước Tinh không trả lời ngay, mà trả lời rất có trật tự: "Được, nhưng ta phải đi hỏi hồ ly thúc thúc trước, vì mỗi người đều khác nhau, giống như ta không thể học kiếm pháp của nương, ngươi cũng không nhất thiết phù hợp để học đao."
Tiểu giao long nghe đến ngây người, nhưng vẫn đồng ý ngay.
"Đúng rồi." Tiểu giao long nhìn quanh, rồi nháy mắt với Tạ Chước Tinh: "Tiểu Bạch, ngươi biết không, lúc ngươi không có ở đây, có người nhiều lần đến tìm ngươi đó ~”
Có người tìm mình? Tạ Chước Tinh dùng chân cào đầu: "Là ai vậy?"
Tiểu giao long không trả lời, mà bắt chước tiếng ếch kêu: “Oa oa!”
Tạ Chước Tinh lập tức hoảng sợ, đè Tiểu giao long xuống, lo lắng hỏi: "Hắc Đản, có phải ngươi ăn trúng thứ gì không sạch sẽ không?"
"Ngươi mới là người ăn trúng thứ không sạch sẽ." Tiểu giao long bị đè đến trợn mắt, yếu ớt nói: "Là Oa Oa nha, người tìm ngươi là Oa Oa, Oa Oa là tên do nương ngươi đặt, sao ngươi lại quên rồi?"
Trong đầu Tạ Chước Tinh có một tia sáng lóe lên, đột nhiên nhớ ra chuyện này.
Nhìn Tiểu giao long một lúc, Tạ Chước Tinh từ từ thu lại chân đang đè trên đầu Tiểu giao long, sau đó bình thản liếm liếm chân, để giảm bớt sự ngượng ngùng.
Sau khi được thả ra, Tiểu giao long duỗi thẳng người, lắc đầu, nhảy phóc lên cành cây cuộn mình lại, bất lực nhìn huynh đệ tốt của mình.
Tạ Chước Tinh rung rung tai, khẽ ho một tiếng hỏi, tò mò nói: "Hắc Đản, Oa Oa... sao lại tìm ta vậy?"
"Sao ta biết được?" Tiểu giao long trợn mắt: "Tiểu gia lại nghe không hiểu lời bạn ấy nói."
Tạ Chước Tinh càng ngạc nhiên hơn: "Vậy sao ngươi biết bạn ấy tìm ta chứ không phải tìm nương ta?"
"Rất đơn giản." Tiểu giao long treo mình xuống khỏi cây, chậm rãi nói: "Vì khi ta hỏi bạn ấy tìm ai, bạn ấy đưa cho ta một con nhím biển trắng."
Tạ Chước Tinh: "..."
Tiểu giao long dùng chóp đuôi nâng cằm làm vẻ suy tư: "Ngươi không nợ Oa Oa thứ gì chứ, bạn ấy cứ tìm ngươi mãi, có khi nào liên quan đến chuyện đòi nợ không?"
Nói đến chuyện nợ nần, Tạ Chước Tinh không khỏi có chút bối rối, đến giờ nó vẫn chưa nhớ ra mình nợ Oa Oa thứ gì, phải trả cho Oa Oa bằng gì?
Tạ Chước Tinh không có cách nào trả nợ, lại sợ Oa Oa chờ sốt ruột, bèn muốn liên lạc với Oa Oa trước, nói rõ với cô bé là mình tạm thời không trả nợ được.
Trước khi Oa Oa đi, đã đưa cho Tạ Vãn U một chiếc vỏ ốc dùng để liên lạc, Tạ Chước Tinh liền tìm đến Tạ Vãn U, ngượng ngùng đề nghị muốn mượn vỏ ốc một chút.
Tạ Vãn U thấy con trai hiếm khi nào ngượng ngùng như vậy, không khỏi có chút kinh ngạc: "Tiểu Bạch, con muốn tìm Oa Oa chơi sao?"
Tạ Chước Tinh chắp tay sau lưng, xấu hổ nói: "Hắc Đản nói, dạo này Oa Oa cứ muốn tìm con, có lẽ bạn ấy có chuyện gì muốn nói với con, nên..."
Tạ Vãn U hiểu rồi, lấy vỏ ốc ra, đưa cho Tạ Chước Tinh, trong mắt mang theo ý cười: "Biết cách dùng không?"
Tạ Chước Tinh gật đầu, cẩn thận nhận lấy chiếc vỏ ốc xinh đẹp, ngẩng đầu lên thì thấy nương đang cười nhìn mình, không hiểu sao mặt lại nóng bừng lên.
Nó chuyển mắt đi chỗ khác, cố gắng kiềm chế sự ngượng ngùng đó, ôm vỏ ốc, bước những bước chân ngắn ngủn đi ra ngoài.