Huyền Thiên Tổ Sư: "Có lẽ vậy."
Nói xong, ông đã dẫn Tạ Chước Tinh đến bãi tha ma, con đường vẫn tối đen như mực, nhưng lần này, ánh sáng trắng nhạt phát ra từ người Huyền Thiên Tổ Sư đã xua tan bóng tối xung quanh.
Trăng tròn vẫn treo cao trên bầu trời, Tạ Chước Tinh cẩn thận nhìn vào bãi tha ma, phát hiện ra cái xác bị kền kền gặm nham nhở đã biến mất.
"Đó không phải là thứ thích hợp cho trẻ con xem." Huyền Thiên Tổ Sư nói như vậy.
Tạ Chước Tinh thở phào nhẹ nhõm, nằm sấp trên vai Huyền Thiên Tổ Sư: "Tổ sư gia gia, làm thế nào để Tiểu Bạch hoàn thành tâm nguyện của người đó đây?"
Huyền Thiên Tổ Sư lại nói: "Không cần con hoàn thành, đến thời điểm nào đó, tâm nguyện của hắn sẽ hoàn thành."
Ánh mắt Tạ Chước Tinh có chút bối rối, nhưng Tổ sư gia gia nói không cần nó hoàn thành chấp niệm của người khác, vậy thì chắc là thật.
Giải quyết được thắc mắc của mình, Tạ Chước Tinh không quên giúp nương hỏi thông tin quan trọng.
"Tổ sư gia gia, lúc đó tại sao ngài lại không phi thăng?" Trên khuôn mặt của Tạ Chước Tinh tràn đầy vẻ nghiêm túc: "Có phải vì có kẻ xấu hại ngài không?"
"Đúng, mà cũng không đúng." Đối với chuyện không thể phi thăng này, trên mặt Huyền Thiên Tổ Sư không hề có bất kỳ sự không cam lòng hay thất vọng nào, chỉ có vẻ lo lắng khá nặng nề.
Thấy Tạ Chước Tinh không hiểu, Huyền Thiên Tổ Sư từ từ mở miệng: "Tiểu Bạch, nếu con dùng một tấm ván chặn đường đi của một con kiến, vậy thì đối với con kiến, ai là người hại nó không thể đi qua con đường này?"
"Là tấm ván, hay là người đặt tấm ván?"
Tạ Chước Tinh suy nghĩ một lúc, khẳng định nói: "Tất nhiên là người đặt tấm ván! Tấm ván không có sự sống, nếu không phải con đặt tấm ván, thì làm sao tấm ván có thể chặn đường con kiến được?"
Huyền Thiên Tổ Sư khẽ gật đầu, không tiếc lời khen ngợi: "Tiểu Bạch của chúng ta đúng là một đứa trẻ thông minh."
Tạ Chước Tinh ngượng ngùng lắc đầu.
Cùng lúc đó, hình như Tạ Chước Tinh hiểu ra điều gì: "Vậy là có người đã đặt một tấm ván trên trời, cho nên Tổ sư gia gia mới không qua được sao?"
"Đúng vậy.” Ánh mắt Huyền Thiên Tổ Sư hướng về khoảng không hư vô: "Tổ sư gia gia vốn nghĩ chỉ bằng sức của mình, có lẽ có thể phá vỡ tấm ván đó, nhưng Tổ sư gia gia vẫn đánh giá thấp độ dày của tấm ván đó."
Tạ Chước Tinh gãi đầu, ngây ngô hỏi: "Vậy thì phải làm sao mới có thể phá vỡ tấm ván đó được... Nếu tìm thêm nhiều người nữa, cùng nhau đẩy tấm ván thì có thành công không?"
"Không đủ, còn lâu mới đủ.” Huyền Thiên Tổ Sư thở dài: "Tiểu Bạch à, chỉ bằng sức người thì tuyệt đối không phá vỡ được lớp rào cản đó - nhưng nếu không thể phi thăng, thì người mãi mãi không thể trở thành thần."
Tạ Chước Tinh bị làm cho choáng váng, mãi một lúc lâu sau mới cố gắng hiểu được logic trong đó: "Tổ sư không phi thăng thì không thể thành thần, nhưng không thành thần thì không thể phi thăng..."
Miệng nó lẩm bẩm, cả người cũng trở nên mơ màng không hiểu.
Nhìn khuôn mặt đầy khích lệ của Tổ sư gia gia, Tạ Chước Tinh cảm thấy áp lực đè nặng.
Một chú mèo con phải gánh chịu một trọng lượng mà ở độ tuổi này không nên gánh chịu.
Thực ra Tạ Chước Tinh có chút nghi ngờ, cho dù Tổ sư gia gia có thực sự thích mình thì cũng có thể nói chuyện quan trọng với nương và những người khác trước, rồi mới đến tìm mình. Tại sao Tổ sư gia gia lại chọn nói nhiều chuyện quan trọng như vậy nói với một đứa trẻ như mình...
Tạ Chước Tinh không hiểu, liền đi hỏi Huyền Thiên Tổ Sư.
Huyền Thiên Tổ Sư cười khẽ lắc đầu, hàm ý nói: "Tiểu Bạch là đặc biệt, cho nên Tổ sư gia gia có thể nói bí mật cho Tiểu Bạch, nhưng những người khác thì không."
Tạ Chước Tinh mới vỡ lẽ.
Nó dùng chân vỗ nhẹ vào ngực mình: "Tổ sư gia gia cứ yên tâm nói bí mật với Tiểu Bạch, đợi Tiểu Bạch ngủ dậy, Tiểu Bạch nhất định sẽ nói hết những lời Tổ sư gia gia nói với nương và những người khác ~."
Huyền Thiên Tổ Sư cười ngất, không nhịn được xoa xoa đầu Tạ Chước Tinh, một lần nữa yêu thương khen ngợi đầy: "Đứa trẻ ngoan."
...
Ngày hôm sau, khi mọi người thức dậy, tâm trạng đều có chút phức tạp.
Sắc mặt của Huyền Hành Tử không giấu nổi vẻ thất vọng: "... Sư tôn không vào giấc mơ của ta."
Dung Độ mặt không biểu cảm nói: "Cũng không vào của ta."
Huyền Minh Đạo Nhân: "Ta cũng vậy..."
Im lặng một lát, bọn họ nhìn về phía Phong Nhiên Trú.
Giọng điệu của Huyền Hành Tử kỳ lạ, hiếm khi mang theo chút không cam lòng và ghen tị: "Ngũ sư đệ, sư tôn luôn thích sư đệ, chắc hẳn tối qua sư tôn đã vào giấc mơ của sư đệ rồi đi?"
Vẻ mặt của Phong Nhiên Trú rất bình tĩnh, giọng điệu như đang nói chuyện phiếm kể về một giấc mơ kinh hoàng của mình: "Tối qua, ta giết người cả đêm trong mơ."
"..."
Vì vậy, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Tạ Vãn U.
Tạ Vãn U khẽ ho một tiếng, cảm thấy có chút ngượng ngùng, hơi vòng vo nói: "Tối qua, ta chỉ mơ thấy cùng Tiểu Bạch bơi dưới biển..."
Ý của nàng là Tổ sư gia cũng không vào giấc mơ của nàng.
Thuật mời thần của tất cả mọi người đều thất bại, đây chắc chắn là tình huống tệ nhất.
Mọi người nhìn nhau, tối qua Tổ sư lại không chọn một ai sao? Điều này không nên như vậy.
Đúng lúc họ đang suy nghĩ xem có gì sai sót thì Tạ Chước Tinh duỗi chân, tỉnh dậy từ trong lòng Huyền Cực Chân Nhân.
Đầu tiên, nó mơ màng duỗi dài cơ thể, dang chân, vươn vai một cái, cho đến khi ký ức tối qua ùa về, nó mới giật mình, hoàn toàn tỉnh táo.
Đúng rồi, phải truyền đạt cho nương và những người khác thông điệp của Tổ sư gia gia!
Tạ Chước Tinh lập tức bay ra khỏi lòng Huyền Cực Chân Nhân, đáp xuống người Tạ Vãn U.
Nó muốn nói lại thôi, không biết nên bắt đầu từ đâu, Tạ Vãn U tưởng đứa trẻ muốn đến an ủi mình, cảm động xoa xoa đầu nó: "Tiểu Bạch, nương thất bại rồi, không mời được Tổ sư gia gia, nhưng không sao, ngày mai nương sẽ thử lại, nhất định sẽ thành công!”
Tạ Chước Tinh nghi ngờ nghiêng đầu: "...?"