"... Dung hợp?"
"Đúng, dung hợp."
Tạ Vãn U cầm một cọng rong biển, trên mặt cũng lộ vẻ khó hiểu: "Đây là một loại hiệu quả kỳ lạ, kỳ lạ đến mức không giống như thứ mà một loại rong biển bình thường có thể có, chàng biết rãnh đại dương Xích Tiết không, ta đã làm thử nghiệm, những loại rong biển có tác dụng dung hợp đều được lấy từ rãnh đại dương Xích Tiết, những loại rong biển ở những nơi khác thì không có tác dụng này, chàng nói xem, có phải là do vấn đề của rãnh đại dương không?"
"Rãnh đại dương Xích Tiết?" Phong Nhiên Trú dùng ngón tay quấn lấy mái tóc dài của Tạ Vãn U, suy nghĩ một lúc, rồi thực sự nghĩ ra điều gì đó: "Truyền thuyết kể khi đó thần thú chết hàng loạt, có thần thú rơi xuống biển, có lẽ rãnh đại dương Xích Tiết chính là nơi một thần thú nào đó rơi xuống, rong biển ở đó chịu ảnh hưởng của thần thú nên mới xảy ra sự biến đổi khác thường này."
Tạ Vãn U thấy phỏng đoán này khá hợp lý.
Tuy nhiên, bây giờ suy nghĩ về hiệu quả kỳ diệu của rong biển từ đâu đến cũng vô dụng, điều quan trọng nhất hiện tại là làm thế nào để tận dụng tốt hiệu quả dược lý mà nó chứa đựng.
Tạ Vãn U mím môi: "Ta vẫn đang do dự, nếu thực sự quyết định dùng rong biển thay thế Thiên Cừ Liên, thì tất cả các loại thuốc phụ, thuốc dẫn và hướng nghiên cứu đã định trước đó đều sẽ bị lật ngược hoàn toàn."
Dựa theo đặc tính của rong biển, hướng nghiên cứu của nàng sẽ chuyển sang "dung hợp huyết mạch".
Đây là lĩnh vực mà chưa từng có ai đi trước, Tạ Vãn U cảm thấy bất an, nàng không chắc con đường này có thể đi được hay không, cũng không chắc con đường này có phải là ngõ cụt hay không.
Nàng không dám đi con đường này.
Nếu thất bại, thời gian đã mất đi sẽ không thể lấy lại được.
Dung hợp huyết mạch, con đường này có thực sự khả thi không?
—
Tạ Vãn U hít một hơi thật sâu, nằm gục trên đống sách thuốc chất đầy bàn.
Mái tóc đen dài mượt như thác nước xõa xuống sau lưng, phác họa nên sống lưng hơi gầy guộc, khiến nàng trông có vẻ mong manh như thủy tinh.
Trong đầu Tạ Vãn U suy nghĩ hỗn loạn, nàng vừa cảm thấy đi con đường chính đạo sẽ an toàn hơn, lại vừa cảm thấy dung hợp huyết mạch giống như mới là phương pháp trị bệnh thực sự.
Tạ Vãn U giống như một thí sinh bất lực vì gặp phải bài toán khó lựa chọn.
Hình như chọn gì cũng sai.
Ngay khi Tạ Vãn U rơi vào trạng thái mất mát, một luồng nhiệt độ ấm áp dừng lại trên đỉnh đầu nàng.
Tạ Vãn U quay đầu nhìn Phong Nhiên Trú, không biết có phải ánh nến quá dịu dàng hay không,hình như khuôn mặt lạnh lùng sắc bén của Phong Nhiên Trú cũng toát lên một chút dịu dàng.
Hắn nhẹ vuốt mái tóc dài của Tạ Vãn U, cúi đầu nói: "Trực giác của Luyện đan sư thường có định số mơ hồ, cứ nghe theo tiếng gọi trái tim mình là được."
Tạ Vãn U do dự: "Nhưng mà... nếu cuối cùng đây là con đường chết, chúng ta sẽ lãng phí nhiều thời gian hơn."
Phong Nhiên Trú khựng lại, nâng đôi mắt hẹp dài luôn hơi nhếch lên, nhìn chằm chằm Tạ Vãn U, chậm rãi nói: "Trước khi gặp nàng, ta đã chuẩn bị cho thời điểm mình phát điên hoàn toàn."
"Vì vậy, mặc kệ kết quả tốt hay xấu, ta đều có thể chấp nhận một cách bình thản."
"Thành công, thì mọi người đều vui vẻ."
"Nếu thất bại..." Thậm chí Phong Nhiên Trú còn mỉm cười: "Được trở thành vật thí nghiệm của nàng trước khi kết thúc cuộc đời, mở đường cho nàng, ta cũng không có gì hối tiếc."
Tạ Vãn U nghe lời hắn nói, không khỏi mở to mắt, sau đó đứng dậy, đưa tay ra, lo lắng vuốt ve khuôn mặt hắn.
Đáng lẽ bức tranh này phải rất cảm động, nhưng Phong Nhiên Trú luôn cảm thấy ánh mắt của Tạ Vãn U có gì đó không ổn.
Hắn hơi hạ mắt xuống, có chút nghi ngờ: "Sao vậy?"
Tạ Vãn U rất nghiêm túc: "Xem thử bệnh yêu vào hồ đồ của chàng còn cứu được không."
Những lời hắn vừa nói, có gì khác biệt với "Giao mạng cho nàng" chứ?
Đường đường là một Ma tôn, vậy mà lại nói ra lời giao mạng mình cho nàng như vật thí nghiệm, Tạ Vãn U vô cùng nghi ngờ mức độ yêu vào hồ đồ của Ma tôn đại nhân đã tăng lên.
Phong Nhiên Trú nhìn vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của Tạ Vãn U, im lặng "...."
"Chuyện này, ta phải hỏi ý kiến của sư tôn." Nhờ Phong Nhiên Trú xen vào, tâm trạng hỗn loạn của Tạ Vãn U đã bình thường lại, nàng bình tĩnh nói: "Rong biển vẫn phải nghiên cứu, cái phương pháp trị ngọn không trị gốc đó, chúng ta đừng dùng nữa!"
Phong Nhiên Trú ấn đầu nàng xuống, mặt không biểu cảm.
Tạ Vãn U bị ấn kêu lên một tiếng, rút đầu ra khỏi ma trảo của hắn, tò mò hỏi: "Chàng vừa nói - chuẩn bị cho thời điểm mình phát điên hoàn toàn'', câu này có ý gì?"
"Nghĩa đen." Phong Nhiên Trú liếc nhìn nàng, đi đến bên cửa sổ, nhìn lên bầu trời đêm đầy sao: "Huyết mạch hỗn huyết không thể dung hợp với nhau, dù có dùng mọi thủ đoạn để xoa dịu, cuối cùng cũng không thoát khỏi kết cục mất đi lý trí, trở thành một con quái vật chỉ biết giết chóc."
Tạ Vãn U đi đến bên hắn, nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn vang trong màn đêm: "Ban đầu, ta định trước khi mất đi lý trí, sẽ không tiếc bất cứ giá nào để tiêu diệt Thần Khải, trả thù tội ác mà bọn chúng đã gây ra cho ta trước đây."
Trong trận chiến với Tiên minh ở bí cảnh Phù Linh, hắn bị trúng độc của Thần Khải, không chỉ bị thương nặng, mà còn mất đi trí nhớ, lúc đó, nếu cơ thể hắn không được điều trị thỏa đáng, các huyết mạch trong cơ thể hắn vốn đã ổn định sẽ mất cân bằng hoàn toàn, đẩy nhanh quá trình phát điên và hủy diệt.
Nhưng ngay lúc này, Tạ Vãn U xuất hiện.
Tạ Vãn U đưa hắn về Bích Tiêu Đan Tông, Tông chủ Bích Tiêu tình cờ có thể giải được chất độc trên người hắn, chính nhờ quá trình điều trị trong thời gian đó, hắn mới có thể duy trì được lý trí cho đến bây giờ.
"Nói cách khác, nếu không gặp ta, chàng sẽ sớm phát điên, rồi không tránh khỏi cái chết?" Tạ Vãn U quay đầu nhìn hắn.
Phong Nhiên Trú hơi gật đầu.