Người phụ trách nhăn mày quan sát nàng ấy một lúc, sau đó quay đầu ngại ngùng nói với xin lỗi Tạ Vãn U: "Xin lỗi Tạ đại nhân, người này, ngươi không thể mang đi."
Bị "làm mất mặt công khai" như vậy, vẻ mặt của Tạ Vãn U lập tức trở nên không tốt, nàng trầm giọng hỏi: "Vì sao hết lần này đến lần khác người này lại không được? Cù đại nhân, ta cần một lý do."
"Người này..." Người phụ trách liếc nhìn nữ nhân, hơi khó xử nói: "Thôi, nói thật với Tạ đại nhân vậy, người này liên quan đến một nhiệm vụ nhiều năm trước, cần phải được kiểm soát mọi lúc trong Thần Khải, do đó, nàng không thể tham gia các nhiệm vụ khác."
"Phải không?" Hình như Tạ Vãn U không quan tâm lắm, chỉ hỏi: "Nhiệm vụ gì mà kéo dài nhiều năm như vậy, ngươi chắc chắn người này vẫn còn hữu ích sao?"
"Tất nhiên là hữu ích." Người phụ trách cười gượng, nói nhỏ: "Về nhiệm vụ cụ thể... nói cho Tạ đại nhân cũng không sao, Tạ đại nhân là chủ nhân của đảo Bồng Lai, chắc hẳn biết trên đảo có một con hắc giao long đi."
Tạ Vãn U cảm thấy mình đang sắp tiếp cận sự thật, trái tim hơi đập nhanh một chút, nhưng không quên giữ vững lập trường, tỏ ra không kiên nhẫn: "Làm sao không biết, hơn nữa ta nhớ, y còn có một đứa con, phải không?"
Người phụ trách thấy nàng tức giận, lại càng thêm bình tĩnh: "Có lẽ Tạ đại nhân không biết, năm đó con hắc giao long này sắp phi thăng, Đảo chủ đảo Bồng Lai lúc bấy giờ để giữ hắc giao long lại, đã nhờ Thần Khải giúp đỡ, mà nữ người cá hỗn huyết này, chính là một phần quan trọng nhất trong kế hoạch."
"Phải không?" Tạ Vãn U nhẹ nhàng nhếch mép, ánh mắt quét qua nữ nhân dần cúi gằm mặt xuống kia: "Nói như vậy, các người giữ nàng lại để tiếp tục kiềm chế đại giao long và tiểu giao long sao?"
Người phụ trách gật đầu: "Đúng vậy, ban đầu để chữa trị vết thương chí mạng của nàng, Thần Khải đã phải trả một cái giá không nhỏ, chỉ để có thể sử dụng nàng một lần nữa vào một ngày nào đó, vì vậy, nàng là không thể có sai sót, mong Tạ đại nhân thông cảm."
Nghe vậy, Tạ Vãn U hơi thả lỏng đôi lông mày đang nhíu chặt, trông có vẻ dễ nói chuyện: "Vậy thì như vậy đi."
Người phụ trách liền mỉm cười, Tạ Vãn U cũng theo đó mỉm cười.
Tầm mắt ấy lại lẳng lặng dừng trên người, trước khi Tạ Vãn U quay đi, nàng thấy nữ nhân đó đang chăm chú nhìn vào lồng ngực của mình, đôi mắt hơi đỏ.
—-
Người đã tìm được, bước tiếp theo là phải suy nghĩ cách giải cứu.
Với chiến lực của Thần Khải, việc giải cứu bằng vũ lực là bất khả thi, sau khi trở về, Tạ Vãn U đã suy nghĩ kỹ lưỡng, nàng cho là vẫn nên bắt đầu từ Khung Uyên.
Thần Khải giam giữ Tịch Lam là để dùng nàng ấy làm quân át chủ bài, dùng để khống chế Khung Uyên và Tiểu giao long, vậy thì không bằng cứ bắt đầu từ Khung Uyên và Tiểu giao long, buộc Thần Khải phải đánh quân át chủ bài này ra sớm.
Vừa rồi thoáng nhìn, Tạ Vãn U có thể cảm nhận được tình trạng của Tịch Lam đã không được tốt lắm, tuy Thần Khải dùng nàng ấy làm quân cờ, nhưng lại không đối xử tốt với nàng ấy chút nào, thương tích lớn nhỏ trên người Tịch Lam, nếu không được điều trị kịp thời, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng, ở lại Thần Khải thêm một ngày, nguy hiểm sẽ tăng thêm một phần.
Chuyện cứu người còn phải bàn bạc kỹ hơn, trước mắt, điều quan trọng nhất là phải tìm cách lấy được Tịch Lam từ tay người phụ trách của Tôi Thanh Cung, chữa trị thương tích cho nàng ấy.
Còn về cách lấy người... Tạ Vãn U vuốt ve đầu bút, mắt lộ vẻ suy tư.
*
Kế hoạch của Thần Khải không được thuận lợi lắm, mười hai thích khách được cử đi quả thực đã thành công xâm nhập vào đáy biển, trà trộn vào trong Hải tộc, nhưng lúc bọn họ định trà trộn vào thành trì nơi Vương nữ ở, thì lại vì không có giấy chứng nhận cư trú tại thành trì mà bị lính canh chặn lại ngay bên ngoài thành.
Lúc này Thần Khải mới biết, để đề phòng kẻ địch xâm lược lần nữa, trộm bắt những đứa trẻ trong Hải tộc, Vương nữ cùng các trưởng lão đã ban hành sắc lệnh dưới đáy biển, chỉ cho phép những thần dân có giấy chứng nhận cư trú hoặc thư giới thiệu vào thành trì, những Hải tộc không có giấy chứng nhận cư trú, đều bị coi là Hải tộc đáng ngờ.
Mà những thích khách do Thần Khải phái đi đương nhiên là không có giấy chứng nhận cư trú, hơn nữa theo tin tức mà Thần Khải thu thập được, mỗi giấy chứng nhận cư trú đều được liên kết trực tiếp với Hải tộc tương ứng, không thể cướp, điều này khiến kế hoạch của Thần Khải vẫn chưa thể tiến triển.
Thần Khải nóng lòng thúc đẩy kế hoạch ám sát Vương nữ, áp lực đương nhiên dồn hết lên đầu Tạ Vãn U, người phụ trách kế hoạch này.
Hôm nay, Tạ Vãn U bị cấp trên khiển trách một trận, sau khi đi ra, sắc mặt không được tốt lắm.
Nàng trở về phòng của mình ở một mình một lúc lâu, sau đó đến Tôi Thanh Cung.
Người phụ trách Tôi Thanh Cung rất ngạc nhiên trước sự xuất hiện không báo trước của nàng, cười giả lả bước tới hỏi thăm lý do, nhìn thấy dáng vẻ cố che giấu mệt mỏi của Tạ Vãn U, mắt đảo một vòng, trong lòng đã thầm đoán ra được điều gì đó.
Quả nhiên, sau một hồi xã giao, Tạ Vãn U ngồi đối diện đột ngột chuyển hướng câu chuyện, lộ ra đuôi cáo.
"Chắc là Cù đại nhân cũng đã biết, kế hoạch ám sát Vương nữ không được thuận lợi lắm." Tạ Vãn U lộ ra vẻ đau khổ, thở dài nói: "E là không lấy được giấy chứng nhận cư trú, hiện tại, chỉ còn cách lấy thư giới thiệu của trưởng lão Hải tộc."
Người phụ trách khẽ cau mày, nhưng trên mặt vẫn phối hợp ra vẻ quan tâm: "Những ngày này Tạ đại nhân vất vả rồi, về việc làm sao để lấy được thư giới thiệu, Tạ đại nhân đã nghĩ ra cách nào chưa?"
Tạ Vãn U trầm ngâm một lúc, đột nhiên cho lui hết những người khác đi, sau đó tiến lên một bước, trong mắt lộ ra vẻ gấp gáp, hạ giọng nói: "Cù đại nhân, ta cũng không vòng vo với ngài nữa, lần trước ngươi nói về Hải tộc đó, có thể cho ta mượn dùng không..."