Một mảnh vảy nhỏ màu đen, nhưng Tịch Lam lại run rẩy đưa tay nâng niu như bảo vật.
Nàng ấy cúi đầu, dùng đôi môi tái nhợt nhẹ nhàng hôn lên mảnh vảy nhỏ, dùng sức ấn nó vào vị trí tim mình.
Những giọt nước mắt rơi xuống không báo trước, Tịch Lam nắm chặt mảnh vảy nhỏ này, vừa khóc vừa hơi cong môi, cười khàn khàn run rẩy nói: "Là con của ta, là Hắc Đản của ta..."
Cuối cùng, nàng ấy cũng nhận được tin tức của con mình vào năm thứ mười lăm sau khi con ra đời.
Đứa trẻ mà nàng ấy chưa kịp ôm, đứa trẻ mà nàng ấy đã cố gắng hết sức đưa đến thế giới này, đứa trẻ có cùng huyết thống với nàng, là tất cả chấp niệm để nàng ấy sống sót đến tận bây giờ.
Tâm nguyện nhiều năm đã trở thành sự thật, trong nháy mắt cảm giác thỏa mãn vô cùng đã đánh sập sự chống đỡ khổ sở từ trước đến nay của Tịch Lam, giống như một cây cột duy nhất chống đỡ nàng ấy đã đổ sụp xuống, đột nhiên Tịch Lam run rẩy toàn thân, nôn ra một ngụm máu đen.
Nhưng Tịch Lam lại không tỏ ra hoảng sợ, nàng ấy nâng vảy của Tiểu giao long, mỉm cười thỏa mãn ngã xuống.
Tạ Vãn U vội vàng đỡ lấy cơ thể nàng ấy, bắt mạch xong thì thầm không ổn, cơ thể Tịch Lam vốn đã là nỏ mạnh hết đà, gặp phải kích thích như vậy, tinh thần nàng ấy vừa thả lỏng, khí huyết trực tiếp dâng lên, nếu không khống chế tốt, sợ là sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Tạ Vãn U nhanh chóng cho Tịch Lam uống thuốc, sau đó phong bế các huyệt đạo trên toàn thân, lúc này mới có thể ổn định được cơ thể đang xấu đi nhanh chóng của nàng ấy.
Tịch Lam hôn mê, nhưng dù vậy, vảy của Tiểu giao long vẫn được nàng ấy nắm chặt trong lòng bàn tay.
Tạ Vãn U nhìn nàng ấy, thở dài.
...
Khi Tịch Lam tỉnh lại, trời bên ngoài đã tối.
Trong phòng cũng tối om, chỉ có trên án thư không xa có thắp vài ngọn đèn màu cam đỏ.
Dưới ánh đèn, một nữ tử mặc đồ đen đang cầm bút viết gì đó, Tịch Lam nhìn thấy nàng, có chút ngẩn người, nhất thời không nhớ ra nàng là ai, mình vì sao lại từ cái ao nhỏ đó đến đây.
Nhưng nàng ấy nhanh chóng nhớ lại chuyện xảy ra trước khi hôn mê, trong lòng giật mình, đưa tay lên trước mắt, thấy một mảnh vảy đen nhỏ nằm trong lòng bàn tay, lúc này mới hơi yên tâm.
Là thật, không phải mơ.
Vị Tạ đại nhân này, thực sự đã mang đến tin tức về con của nàng ấy.
Nhưng, vị Tạ đại nhân này rốt cuộc muốn làm gì? Là muốn dùng đứa trẻ để uy hiếp nàng ấy làm việc, hay là...
Chưa đợi Tịch Lam nghĩ ra được nguyên do, người đang viết chữ trên án thư như nhận ra nàng ấy đã tỉnh, ngẩng đầu nhìn lại: "Ngươi tỉnh rồi."
Tịch Lam cố gắng chống người ngồi dậy từ trên giường thấp, lúc này mới phát hiện những vết thương trên người mình đều đã được băng bó cẩn thận, nhất thời nàng ấy cũng không hiểu ý đồ của Tạ Vãn U, do dự nói: "Ngươi, ngươi là..."
"Ta là Đảo chủ đương nhiệm của đảo Bồng Lai."
Vị Tạ đại nhân trông rất trẻ tuổi kia nói một câu như vậy.
Đảo Bồng Lai...
Đồng tử Tịch Lam co lại, vậy nên... nàng mới có được vảy của Hắc Đản?
Hơi thở của Tịch Lam trở nên gấp gáp, nắm chặt mảnh vảy trong tay, gần như cầu xin: "Ngươi... muốn ta làm gì không? Chỉ cần ngươi không làm hại nó, ta cái gì cũng có thể làm!"
"Đừng kích động, bình tĩnh nào." Nhưng Tạ Vãn U lại xua tay: "Ta không có ý định làm hại Hắc Đản, thực tế, ta tìm ngươi là được người khác nhờ vả."
Tịch Lam chậm rãi lộ ra vẻ bối rối.
Tạ Vãn U thở dài: "Có người vẫn nhớ đến ngươi."
Nghe vậy, Tịch Lam có chút ngơ ngác chớp chớp mắt, giống như Tạ Vãn U đang nói một thứ ngôn ngữ mà nàng ấy không hiểu: "... Sao có thể chứ?"
Trong lòng Khung Uyên và Hắc Đản, chắc chắn nàng ấy đã trở thành người đa khuất rồi.
Sao bọn họ có thể biết nàng ấy ở Thần Khải, còn cố ý nhờ Đảo chủ đảo Bồng Lai đến tìm nàng?
Nếu họ biết nàng ở Thần Khải, vậy thì... bọn họ cũng đã biết nàng ấy là kẻ lừa đảo rồi.
Một kẻ lừa đảo, có gì đáng để cứu.
Tịch Lam cười tự giễu, nói với Tạ Vãn U: "Cảm ơn ngươi, nhưng... ngươi vẫn nói với họ ta đã chết đi."
Nếu không gặp mặt, nàng ấy sẽ không cần để đứa con của mình nhìn thấy bộ dạng tồi tệ này.
Huống hồ... nàng ấy cũng không có dũng khí để đối mặt với người yêu và đứa con của mình với tư cách là một kẻ lừa đảo.
Tạ Vãn U lại hỏi: "Tại sao lại nói như vậy, Khung Uyên và Tiểu giao long đều đang đợi ngươi trở về."
"Một kẻ lừa đảo ngay từ đầu đã có mục đích không trong sáng như ta, có gì đáng để chờ?" Tịch Lam che khuôn mặt đầy sẹo của mình, cười khổ: "Trở về thì thế nào, chỉ làm họ thêm đau khổ mà thôi."
Tạ Vãn U nhìn nàng ấy, đột nhiên hỏi: "Ngươi có yêu họ không?"
Tịch Lam sững sờ, ngẩng mặt nhìn nàng.
Tạ Vãn U nói: "Ngươi lừa gạt Khung Uyên là vì bất đắc dĩ, nếu ngươi yêu bọn họ, vậy thì có gì quan trọng, Khung Uyên và Tiểu giao long đều không để ý, bọn họ chỉ hy vọng ngươi có thể sống tốt."
Tạ Vãn U đứng dậy, đi đến trước mặt Tịch Lam, chỉ vào chiếc vảy trong tay nàng ấy: "Đây là Tiểu giao long nhờ ta giao cho ngươi, nó rất nhớ ngươi, khi đến Liên Thành, nó còn cố tình giành được một chậu hoa sen mang về, dâng lên trước mộ ngươi, nếu ngươi trở về, ngươi có thể tự mình nhận được chậu hoa sen đó của nó."
"Ngươi kiên trì ở Thần Khải lâu như vậy, chẳng lẽ thật sự không có chút ý nghĩ muốn đoàn tụ sao?"
Tịch Lam há miệng, nhìn nàng, không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, nàng ấy mới nhỏ giọng nói: "Nhưng... rất khó... thế lực của Thần Khải quá mạnh, ta không thể trốn khỏi đây được..."
Tạ Vãn U ngồi xuống bên mép giường: "Ngươi không cần lo lắng về việc này, ta sẽ nghĩ cách đưa ngươi ra ngoài."
Trái tim Tịch Lam đập ngày càng nhanh, lông mi nàng ấy run rẩy, vô thức sờ mặt mình: "Mặt ta đã hỏng rồi, sẽ dọa sợ Hắc Đản mất..."
Tạ Vãn U nói: "Hắc Đản không nhát gan như vậy đâu, nó chỉ đau lòng cho ngươi thôi, hơn nữa, vết sẹo rất dễ chữa lành."