Vất vả chạy đôn chạy đáo, Tạ Vãn U cũng có chút mệt mỏi, mò mẫm trong bóng tối trở về phòng của mình.
Trước khi đi, Tạ Vãn U đã giao Tiểu Bạch cho Phong Nhiên Trú mang theo, không biết tối nay Tiểu Bạch có ở nhà không.
Nghĩ đến việc có thể gặp được Tiểu Bạch, Tạ Vãn U liền nảy sinh sự mong đợi, nhẹ nhàng mở cửa, nhanh chóng nhìn về phía giường của mình.
Trên giường quả nhiên có một bóng đen - nhưng xét theo kích thước thì không giống Tiểu Bạch lắm.
Tạ Vãn U đi tới, lặng lẽ duỗi một tay ra, không khách sáo sờ một cái
Sờ thấy một nắm lông hổ mềm mại và bồng bềnh.
Bóng đen đó khẽ động đậy, quay đầu lại, trong bóng tối, một đôi mắt thú tỏa ra ánh sáng xanh nhìn về phía nàng.
Con hổ lớn nằm trên giường của nàng phát ra giọng nam trầm thấp: "Về rồi à?"
Mặc dù không nhìn thấy hổ nhỏ, nhưng nhìn thấy hổ lớn cũng rất tốt, Vốn Tạ Vãn U còn đang tức giận vì hành vi vô sỉ của Tông chủ Thiên Nguyên, giờ phút này đã tan biến hết, nàng tự nhiên đưa tay lên vuốt vuốt bàn chân hổ của hắn, nhưng miệng lại nghiêm nghị chất vấn: "Sao chàng lại dùng bản thể nằm trên giường của ta còn không mặc quần áo, là đang câu dẫn ta sao?"
"..."
Tạ Vãn U xoa mạnh miếng đệm chân lớn dày của hổ lớn, lại mặt dày mày dạn đi xoa xoa lông hổ trên người hổ lớn, động tác vô cùng thô bạo, Phong Nhiên Trú đành phải dùng đuôi nhẹ nhàng vỗ vào đầu nàng, bảo nàng dừng lại.
"Tiểu Bạch đâu?" Tạ Vãn U lại nghiêng người qua, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của đứa trẻ trong chiếc giường lớn bị hổ lớn chiếm hơn một nửa: "Bảo bối của ta, bảo bối của ta đi đâu rồi?"
Phong Nhiên Trú bị nàng sờ tới sờ lui, bực bội lật người, để lộ đứa trẻ đang ngủ say dưới bụng mình.
"Hóa ra là ở đây." Tạ Vãn U mừng rỡ sờ sờ đầu đứa nhỏ: "Bảo bối của ta đáng yêu quá!"
Tạ Chước Tinh đột nhiên rời khỏi bụng ấm áp của cha, lại bị nàng sờ như vậy, đôi tai cụp xuống giật giật, dần dần tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra, nó đã nhìn thấy khuôn mặt của nương.
Tạ Vãn U thấy đứa trẻ mơ mơ màng màng, không khỏi nói: "Tiểu Bạch, là nương đây, nương về rồi ~"
Tạ Chước Tinh chớp chớp mắt, từ từ hoàn hồn.
Tạ Vãn U đã bày xong tư thế, chờ Tiểu Bạch lao tới tặng nàng một cái ôm nồng nhiệt, không ngờ ngay giây tiếp theo, ánh mắt của Tạ Chước Tinh đột nhiên trở nên vô cùng hoảng hốt, nó nhìn trái nhìn phải, kinh hoàng chui tọt vào trong lớp lông dài dày của Phong Nhiên Trú, cuối cùng chỉ để lộ ra một cái đầu mèo nhỏ, khó xử và bối rối nhìn Tạ Vãn U.
Tạ Vãn U: "?"
Sao vậy?
Sao Tiểu Bạch lại không chịu ôm nàng, thật đau lòng.
—-
Sau khi nhìn chằm chằm vào đứa con có hành động bất thường trong giây lát, Tạ Vãn U ngồi xuống mép giường, có chút lo lắng hỏi Tiểu Bạch đang rúc dưới lớp lông hổ: "Tiểu Bạch, con làm sao vậy? Có phải nương làm con sợ không?"
"Không có.” Tạ Chước Tinh vội vàng lắc đầu như trống bỏi, sau đó ánh mắt láo liên, lắp bắp nói: "Chỉ là... Tiểu Bạch bây giờ không tiện ôm nương thôi."
"Sao lại không ôm được?" Tạ Vãn U không hiểu, muốn lập tức bế mèo con nhà mình lên xem xét: "Chẳng lẽ Tiểu Bạch bị thương rồi?"
Tạ Chước Tinh vẫn lắc đầu, ánh mắt cũng trở nên có chút né tránh.
Tạ Vãn U chưa từng thấy bộ dạng chán nản mất tự tin như thế này của Tiểu Bạch, trái tim lập tức thắt lại, quay sang vỗ vào bàn chân hổ to của Phong Nhiên Trú đang thản nhiên tự đắc: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Phong Nhiên Trú vẫy vẫy đuôi, hờ hững nói: "Không có gì, chỉ là lông trên lưng bị trọc một mảng, không tiện ra ngoài thôi."
"Hả, thì ra là bị trọc lông thôi.” Tạ Vãn U thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhận ra không đúng, kinh ngạc nói: "Cái gì! Sao Tiểu Bạch lại đột nhiên... trọc một mảng lông được?"
Sao Tạ Chước Tinh có thể nghe được lời này, lập tức hoảng hốt nói: "Không có trọc... Tiểu Bạch không trọc! Chỉ là ít lông thôi, rất nhanh sẽ mọc lại!"
Phong Nhiên Trú cười khẩy: "Ít lông thôi sao? Chắc chắn chỉ một ít thôi?"
Tạ Chước Tinh liên tục bị Phong Nhiên Trú vạch trần lớp ngụy trang, cả ngươi đều tức điên lên, quay người đá liên tiếp vào bụng của hắn.
Đòn tấn công nhỏ này chẳng khác gì gãi ngứa, Phong Nhiên Trú không thèm để ý, giơ chân trước lên, ấn vào mặt mèo con của Tạ Chước Tinh, sau đó duỗi thẳng chân trước, dễ dàng đẩy đứa trẻ đang tức giận ra xa.
Đứa trẻ đã đủ đau lòng rồi, Tạ Vãn U không tiện cười trên nỗi đau của đứa trẻ, đành phải nín cười, giả vờ lo lắng đưa tay về phía Tạ Chước Tinh: "Tiểu Bạch nhà chúng ta sao bị trọc một ít lông thế? Nhanh để nương xem nào, nương hôn một cái là mọc lại ngay!"
Tạ Chước Tinh tin là thật, lập tức lấy lại tinh thần, không còn che che giấu giấu nữa, tin tưởng bước những bước đi ra từ sau lưng Phong Nhiên Trú, dựng đuôi lên, mắt đầy mong đợi: "Thật sao ạ?"
Tạ Vãn U bế đứa trẻ từ trên giường lên, hôn mạnh vào đầu mèo của nó mấy cái, tàn nhẫn nói: "Tất nhiên là giả rồi! Ai mà không biết nước bọt không có tác dụng mọc lông chứ~"
Tạ Chước Tinh: "..."
Nó cúi đầu xuống, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin khi bị lừa.
"Tiểu Bạch là mèo con ngốc!" Cuối cùng, Tạ Vãn U cũng không nhịn được cười, dùng má của mình cọ mạnh vào lông của nó, sau đó dùng lòng bàn tay nâng bốn chân nhỏ của nó, ôm nó vào trong cánh tay, còn mình thì ngồi xuống bên giường, quan sát chỗ được cho là bị trọc trên lưng đứa trẻ.
Tiểu Bạch thừa hưởng gen lông dài của Phong Nhiên Trú, cũng là một chú hổ con lông dài, lông trên người rất dày và mềm mại, sờ vào rất thích, Tạ Vãn U vẫn vuốt ve lông của Tiểu Bạch như thường lệ, vừa vuốt lần đầu tiên, ở vị trí lưng của nó, nàng phát hiện ra một vùng trở nên thưa thớt.
"Đây là—" Tạ Vãn U dùng ngón tay vạch phần lông thưa thớt đáng thương đó, nhìn vào lớp da bên dưới.
Da vẫn còn lành lặn, cũng không bị nấm, Tạ Vãn U có chút nghi ngờ, không hiểu sao Tiểu Bạch lại đột nhiên bị thưa mất một mảng?