Trước ánh mắt của mọi người, Phong Nhiên Trú chỉ làm như không thấy, hờ hững vuốt đầu đứa nhỏ trong ngực.
Vốn dĩ Tạ Chước Tinh đang mơ màng buồn ngủ, thấy mọi người có vẻ không ổn, tò mò dựng đôi tai lên.
Nó chỉ hơi động một chút ý niệm, nhưng đã có không ít âm thanh không bị khống chế tuôn vào tai mình.
"Ngũ sư đệ thật sự... không nên yêu nhiều như vậy, ngay cả khế ước đạo lữ còn chưa ký mà đã nhảy thẳng lên khế ước bản mệnh... Không được, khế ước bản mệnh là chuyện lớn, không thể đùa giỡn được, ta phải hỏi ý kiến của sư tôn." Giọng nói đến từ Huyền Cực Chân Nhân đang nghiêm mặt.
"Không phải, Ngũ sư đệ có thể thu liễm lại một chút không, hắn như thế khiến ta rất khó giả vờ không hiểu mối quan hệ giữa hắn và Tạ sư đệ! Làm sao đây, có nên hỏi không? Không được, ta vẫn phải hỏi ý kiến của sư tôn trước đã." Giọng nói lo lắng này đến từ Huyền Hành Tử.
"Rốt cuộc chuyện này đã xảy ra bao lâu, rõ ràng hai người mới gặp nhau chưa lâu mà Ngũ sư đệ đã giống như cây vạn tuế lâu năm nở hoa, chắc chắn là bị Tạ sư điệp lừa rồi. Không được, phải hỏi sư tôn cách giải quyết mới được." Giọng nói từ Huyền Minh Đạo Nhân đang ngước mặt lên trời.
"Không ngờ... Hắn lại thật lòng đến vậy... Nhưng sự phát triển như thế này, rốt cuộc là tốt hay xấu?" Giọng nói này đến từ Độ Huyền Kiếm Tôn lạnh lùng như băng, cũng là người duy nhất có mặt tại đây không nhắc đến chuyện đi hỏi sư tôn.
Tạ Chước Tinh: "..."
Sao ai cũng có chuyện phải đi hỏi Tổ sư gia gia vậy, Tổ sư gia gia thực sự quá bận rộn.
Tạ Chước Tinh nghiêng tai lắng nghe, lại nghe thấy một số âm thanh kỳ lạ.
"Ha ha ha ha, cười chết ta rồi, các ngươi không ngờ chứ gì! Ngũ sư đệ của các ngươi đã sớm bị đồ đệ của ta bắt được rồi! Cảm giác chỉ có mình ta biết bí mật này thật sảng khoái!"
"..." Tạ Chước Tinh từ từ quay đầu, nhìn về phía khuôn mặt không có biểu cảm của Huyền Du Đạo Nhân, rất khó tưởng tượng trong lòng Huyền Du gia gia lại đang cười lớn như vậy.
Khác với Huyền Du Đạo Nhân, suy nghĩ của Thẩm Tông chủ lại rất bình tĩnh: "Vãn U và Phong Nhiên Trú ký khế ước, không biết ai sẽ chịu thiệt hơn, Vãn U nguyện ký khế ước, kiếm tu của Huyền Thương Kiếm Tông nên vui mừng mới phải."
Còn Giang Ảnh Trần - Giang thúc thúc ngồi trên xe lăn, biểu cảm lộ ra một tia nghi ngờ, tiếng nói trong lòng cũng có chút mơ hồ: "Tình cảnh bây giờ, sao ta lại có chút không hiểu? Huyền Thương Kiếm Tông lại không biết Ngũ sư đệ của bọn họ chính là Ma tôn sao? Còn Tạ đảo chủ, quan hệ của nàng với Ma tôn, hình như người của Huyền Thương Kiếm Tông cũng không hay biết..."
Dì Vân Mi đứng sau lưng Giang thúc thúc thì chống cằm, mặt đầy vẻ hóng hớt, trong lòng thầm nghĩ: "Thú vị, thật thú vị."
Còn Khung Uyên thúc thúc thì chắp tay ngồi tại chỗ, lúc thì chìm vào suy tư, lúc thì bừng tỉnh, Tạ Chước Tinh tưởng thúc ấy nghĩ thông suốt chuyện lớn gì rồi, nghe kỹ thì thấy trong lòng Khung Uyên thúc thúc toàn là: "Trời ơi, Phong huynh đệ thực sự yêu Tạ đảo chủ! Không chỉ liều mình đối mặt với nguy cơ bị thiên hạ chỉ trích mà ở bên sư điệt, vì sự an nguy của đạo lữ, vậy mà lại có thể làm được đến vậy, ta cũng nên học theo hắn mới phải! Vấn đề duy nhất là Tịch Lam là người cá hỗn huyết, nàng có thể ký kết khế ước bản mệnh với ta không?"
Tạ Chước Tinh tiếp tục cạn lời: "..."
Thực ra Khung Uyên thúc thúc cũng rất yêu thương nương của Hắc Đản.
Còn nương...
Tạ Vãn U có vẻ bình tĩnh tự nhiên, nhưng tiếng nói trong lòng lại đầy vẻ hoảng sợ: "Sao mọi người đột nhiên không nói gì vậy, đột nhiên im ắng thế này khiến ta rất ngượng! Phải làm sao đây, đám người Đại sư bá sẽ không phản đối chuyện này chứ, quan hệ của ta và Phong Nhiên Trú, mọi người chắc đều ngầm hiểu rồi mà, tại sao—— à đúng rồi, quên mất Tiểu Bạch có thể đọc được suy nghĩ, không nghĩ nữa không nghĩ nữa!"
Tạ Vãn U chột dạ liếc nhìn Tạ Chước Tinh, phát hiện vật nhỏ quả nhiên đang nghiêng đầu nhìn mình, nàng khẽ ho một tiếng, bắt đầu thầm niệm trong lòng: "Ngủ đi, ngủ đi, Tiểu Bạch thân yêu của nương ~ Con không nghe thấy gì hết."
Tạ Chước Tinh: "..."
Kể từ khi có thể nghe được suy nghĩ của người khác, vật nhỏ ngày càng không hiểu nổi thế giới của người lớn.
Tạ Chước Tinh lặng lẽ lùi lại, chui vào lòng Phong Nhiên Trú, cảm nhận sự yên tĩnh hiếm có.
Phong Nhiên Trú vuốt ve lông trên đầu nhóc con, nhấc mí mắt lên: "Chuyện này không nên chậm trễ, chi bằng hôm nay chọn giờ tốt để ký khế ước đi."
"..."
Chuyện này thực sự khó mà đánh giá, mọi người không nói nên lời, nhìn nhau trong chốc lát, đều dùng im lặng đáp lại.
Trong bầu không khí kỳ lạ, sau khi thống nhất sơ bộ phương án hành động, thời gian đã gần hoàng hôn.
Huyền Cực Chân Nhân tính toán giờ tốt, chọn giờ Tỵ tối nay.
Ký kết khế ước bản mệnh cần vẽ một pháp trận đặc biệt, tụ hợp máu của hai bên lại với nhau, nếu máu và sức mạnh có thể giao hòa, thì có thể thúc đẩy pháp trận, trói buộc linh hồn của hai bên lại với nhau.
Trước đây Phong Nhiên Trú không đồng ý ký kết khế ước bản mệnh với Tạ Vãn U, vì thuộc tính sức mạnh của họ khác nhau, một người thuộc hỏa, một người thuộc băng, không chỉ tỷ lệ ký khế ước thành công không cao, mà ngay cả khi may mắn thành công, họ cũng không thể sử dụng sức mạnh của đối phương, thậm chí có thể vì sức mạnh tương khắc mà tạo ra tác dụng phụ.
Nhưng sau đó Phong Nhiên Trú lại đổi ý, lý do là Tạ Vãn U đi sâu vào Thần Khải trộm sách, chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiểm, nếu không thiết lập một lớp bảo vệ, hắn không thể yên tâm.
Còn về tác dụng phụ, trong thời gian Tạ Vãn U hành động, hắn có thể tạm thời phong ấn sức mạnh, đợi đến khi đón được Tạ Vãn U về an toàn thì sẽ giải phóng.
Tạ Vãn U nhất định phải giữ lại một lá bài tẩy bảo vệ tính mạng trên người.
Địa điểm ký khế ước được định tại đạo tràng sau núi, Huyền Cực Chân Nhân đã đuổi hết các đệ tử ở sau núi đi, đích thân làm chứng cho hai người.