Hơn nữa, Tạ Vãn U đã hoàn toàn mất đi ý thức, mà muốn lập thành công khế ước bản mệnh, ít nhất cần phải có sự đồng ý của cả hai bên khi tỉnh táo.
Chỉ cần Tạ Vãn U không thể đáp lại hắn, khế ước sẽ không thể có hiệu lực.
Ngay cả khi Tạ Vãn U tỉnh táo, ký khế ước cũng không thành công, huống chi bây giờ Tạ Vãn U đã mất hết ý thức, sắp hồn phi phách tán... Tất cả mọi người đều hiểu, trong tình huống này, khả năng ký khế ước thành công là bằng không.
Nhưng đây là cách cuối cùng để cứu sống Tạ Vãn U.
Biết đâu, biết đâu thành công thì sao? Biết đâu có phép màu thì sao? Biết đâu có thể cược vào khả năng một phần vạn đó thì sao?
Dù thế nào thì Phong Nhiên Trú cũng không từ bỏ hy vọng mong manh cuối cùng này.
Thẩm tông chủ đưa một viên đan dược vào miệng Tạ Vãn U, rồi quay sang nói với Phong Nhiên Trú: "Ta đã dùng Bích Sinh Đan giữ lại hơi thở cuối cùng của nàng, có thể kéo dài được khoảng một khắc (15 phút)."
Không còn thời gian để do dự nữa, Phong Nhiên Trú bế Tạ Vãn U lên, mở rộng đôi cánh sau lưng, nhanh chóng lao đến một thành trấn gần đó. Hắn phải lập tức tìm một nơi không bị quấy rầy để vẽ trận pháp ký khế ước, lập khế ước bản mệnh với Tạ Vãn U.
Dưới sự tấn công có chủ đích của Thần Khải, một vùng lớn của thành trấn đã sụp đổ, nhưng vì Tạ Vãn U ra tay kịp thời nên các khu vực khác không bị ảnh hưởng quá nhiều.
Thậm chí cả lớp băng đóng băng mặt đất cũng không vào được trong thành, mà tạo thành một tư thế bảo vệ, bao quanh bốn phía thành trấn.
Phong Nhiên Trú không kịp tìm kiếm cẩn thận, chọn một bãi đất trống, nhanh chóng vẽ trận pháp khế ước, cẩn thận đặt Tạ Vãn U sang một bên của trận pháp, đọc thần chú ký khế ước.
"Lấy danh nghĩa của ta thề, lấy thiên đạo làm chứng..." Theo tiếng thì thầm của hắn, dưới thân hắn, trận pháp ký khế ước được vẽ bằng máu bừng sáng một luồng ánh sáng đỏ, còn trận pháp dưới người Tạ Vãn U vẫn tối đen không ánh sáng.
Không nhận được sự hồi đáp từ bên kia khế ước, khế ước sẽ mãi mãi không thể có hiệu lực.
Phong Nhiên Trú cố gắng kiềm chế sự run rẩy toàn thân, sờ tay Tạ Vãn U, nắm lấy, cố gắng truyền nhiệt độ của mình sang, sưởi ấm bàn tay lạnh ngắt của nàng: "Tạ Vãn U, trả lời ta..."
Tạ Vãn U nhắm chặt mắt, môi tái nhợt, nằm im trên mặt đất, như một bức tượng điêu khắc bằng băng tuyết.
Phong Nhiên Trú nắm chặt ngón tay Tạ Vãn U, nhắm mắt lại: "Lấy danh nghĩa của ta thề, lấy thiên đạo làm chứng, ta và Tạ Vãn U, hôm nay lập khế ước..."
Tạ Vãn U không trả lời, hắn cứ lặp đi lặp lại, những người khác nhìn bóng lưng hắn, trong lòng đều cảm thấy chua xót, đều lộ ra vẻ mặt phức tạp.
Theo thời gian trôi qua, mọi người đều cảm thấy đám mây đen bao trùm trong lòng ngày càng dày đặc.
Đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên truyền đến một giọng nói trẻ con lo lắng: "Nương ơi!"
Mọi người đều sửng sốt, quay đầu nhìn lại, thì thấy Huyền Hành Tử ngự kiếm bay tới, thứ đậu trên vai không phải Tiểu Bạch thì là ai?
Từ xa Tạ Chước Tinh đã nhìn thấy nương nằm trên mặt đất, trong lòng nóng như lửa đốt, không kịp quan tâm điều gì khác, liền mở rộng đôi cánh, nhanh chóng bay về phía Tạ Vãn U.
Mặc dù còn nhỏ, nhưng tốc độ bay của đứa trẻ lại nhanh đến kinh ngạc, Huyền Cực Chân Nhân và những người khác không kịp ngăn cản, chỉ thấy Tạ Chước Tinh xông đến trước mặt Tạ Vãn U, ngơ ngác tiến lên, thử cúi đầu ngửi nàng, rồi ngẩn người ra.
"Nương?" Tạ Chước Tinh dụi đầu vào bàn tay lạnh ngắt của Tạ Vãn U, muốn nàng vuốt ve mình như thường lệ: "Tiểu Bạch đến rồi, nương ơi, sao nương lại ngủ trên mặt đất?"
Nó như không hiểu gì, lại quay đầu, nước mắt lưng tròng cố chấp hỏi Phong Nhiên Trú: "Hồ ly thúc thúc, nương con sao vậy? Tại sao người nương lại lạnh như thế?"
Phong Nhiên Trú không nói gì, hắn nắm tay Tạ Vãn U, ánh mắt vô hồn, vẫn lặp lại câu thần chú ký khế ước.
Huyền Cực Chân Nhân không đành lòng quay mặt đi, trách móc nhìn Huyền Hành Tử, truyền âm cho ông ấy: "Đệ đưa Tiểu Bạch đến đây làm gì! Không phải bảo đệ trông chừng Tiểu Bạch sao!"
Huyền Hành Tử cũng nhìn thấy Tạ Vãn U sống chết không rõ, ngây người ra: "Là Tiểu Bạch đột nhiên nhất quyết muốn tìm Vãn U, ta mới... Sư huynh, rốt cuộc Vãn U bị làm sao vậy?"
Huyền Cực Chân Nhân không khỏi ngẩn người, bên Tạ Vãn U xảy ra chuyện, Tiểu Bạch đột nhiên nhất quyết muốn tìm Tạ Vãn U, chẳng lẽ giữa mẹ con họ thực sự có cảm ứng với nhau?
Ông không đành lòng tiến lên, bế Tạ Chước Tinh lên, cố nén chua xót, nhẹ giọng dỗ dành: "Nương con không sao, nàng ấy... nàng ấy chỉ ngủ thôi."
Nước mắt Tạ Chước Tinh rơi lã chã: "Nói dối, Huyền Cực gia gia đang lừa Tiểu Bạch."
Nương không thể lạnh như vậy, trong ấn tượng của Tạ Chước Tinh, một khi người nương lạnh thì tức là nương bị bệnh.
Nương chắc chắn đã bị bệnh rồi - hoặc là bị thương khi đánh nhau.
Tạ Chước Tinh không hiểu tại sao hồ ly thúc thúc và Thẩm gia gia đều không cứu nương, có phải vì không có thuốc không?
—-- Không sao, nó có thuốc, nó có thể chữa bệnh cho nương!
Tạ Chước Tinh nhớ ra máu của mình rất lợi hại, có thể chữa thương.
Trước đây nương thường uống máu của nó, sau đó nương không uống nữa, còn nói sau này sẽ không uống máu của nó nữa.
Máu của nó rất nóng, nếu cho nương uống một chút, liệu nương có khỏe hơn không?
Tạ Chước Tinh nghĩ vậy, liền vùng khỏi tay Huyền Cực Chân Nhân, bay đến bên Tạ Vãn U, hóa thành hình người, không chút do dự đưa lòng bàn tay lên miệng, cắn mạnh xuống.
Máu đỏ tươi tràn ra từ lòng bàn tay, Tạ Chước Tinh cẩn thận chụm lại, đưa đến bên miệng Tạ Vãn U.
Máu tươi theo môi Tạ Vãn U trượt xuống thành từng vệt, trông vô cùng quỷ dị.
"Tiểu Bạch!" Huyền Du Đạo Nhân tiến lên kéo Tạ Chước Tinh, lúc này Tạ Chước Tinh lại đặc biệt ngoan cố, ngồi xổm tại chỗ không chịu đi, hốc mắt đỏ hoe nghẹn ngào nói: "Máu của Tiểu Bạch có tác dụng, nương uống nhiều một chút là khỏe, chỉ cần uống thêm một chút nữa..."