Nhưng Tạ Vãn U thực sự rất sốt ruột, nếu không nhanh chóng nắm vững kỹ thuật, thì làm sao có thể đấu với Thần Khải? Nàng sốt ruột đến mức muốn xuống giường ngay bây giờ để nghiên cứu "Hỗn Nguyên Thần Điển".
Thẩm tông chủ thấy tiểu đồ đệ có vẻ nóng nảy, liền an ủi: "Không cần vội, vi sư và Huyền Du sẽ sắp xếp những nội dung cốt lõi trong đó, đợi khi nào con khỏi bệnh, rồi từng bước giúp con nắm rõ mạch lạc, con bị bệnh thì phải tĩnh dưỡng, kiêng kỵ nhất là lo lắng."
Tạ Vãn U nhẹ nhàng kéo tay Thẩm tông chủ: "Nhưng mà sư tôn, con sốt ruột quá..."
Huyền Du Đạo Nhân ở bên cạnh nhìn, bỗng nhiên nói khẽ: "Quên không nói với con rồi, người của Huyền Thương Kiếm Tông đã biết Tiểu Bạch là con ruột của con và Phong Nhiên Trú."
Tạ Vãn U cứng đờ người, không dám tin mà mở to mắt: "?"
Nàng chỉ ngủ vài giấc, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Các sư bá của Huyền Thương Kiếm Tông đã nhắm một mắt mở một mắt về mối quan hệ của nàng và Phong Nhiên Trú, lựa chọn tự lừa dối mình, bây giờ thân thế của Tiểu Bạch đột nhiên bị bại lộ, nếu các sư bá biết năm năm trước nàng và Phong Nhiên Trú đã có quan hệ, thì không phải sẽ phát điên lên sao?
"Bọn họ biết được thế nào, rốt cuộc là ai to mồm tiết lộ chứ..." Tạ Vãn U nắm chặt tay, sau đó nàng phát hiện, Thẩm tông chủ lặng lẽ nhìn về phía Huyền Du Đạo Nhân, còn Huyền Du Đạo Nhân thì né tránh ánh mắt, trên khuôn mặt tuấn tú lộ rõ vẻ chột dạ.
Trong nháy mắt, Tạ Vãn U đã hiểu ra, nàng vô cùng đau lòng: "... Thì ra người to mồm lại ở ngay bên cạnh con!"
Huyền Du Đạo Nhân không chịu được, lớn tiếng biện giải: "Ba người nhà các con lập khế ước thành công, lúc đó ta kích động quá nên lỡ miệng, ta có lỗi gì chứ! Người già hay quên chẳng phải là chuyện bình thường sao!"
Tạ Vãn U tức chết: "Con mặc kệ, dù sao thì sau này con sẽ không bao giờ nói bí mật cho ngài biết nữa!"
"Không nói thì không nói, ai thèm." Huyền Du Đạo Nhân nghiến răng nghiến lợi: "Không nói thì ta nghe lén là được!"
"..."
Tạ Vãn U bất lực nói: "Bây giờ con đột nhiên không vội nữa..."
Làm sao giải thích được chuyện năm năm trước đã thu phục được Ngũ sư bá vào tay? Tạ Vãn U cứ nghĩ đến chuyện này, lại thấy, thôi thì cứ ngủ đến khi trời đất sụp đổ vậy.
Sau khi Thẩm tông chủ và Huyền Du Đạo Nhân rời đi, Tạ Vãn U lại ngủ.
Nàng không rõ tình trạng cơ thể mình hiện tại thế nào, có lẽ là thực sự bị thương rất nặng, mỗi lần tỉnh táo đều rất ngắn, trên người cũng không có sức lực, ngay cả nói nhiều một lúc cũng cảm thấy mệt mỏi, phần lớn thời gian, Tạ Vãn U đều chìm trong giấc ngủ, mơ những giấc mơ kỳ lạ.
Lúc tỉnh lại lần nữa, Tạ Vãn U cảm thấy có thứ gì đó ấm áp, mềm mại như lông vũ ở bên má.
Tạ Vãn U miễn cưỡng nghiêng đầu, quả nhiên thấy một mảng lông trắng muốt, Tạ Vãn U cố tình thổi nhẹ vào mảng lông xù đó, nguồn nhiệt ấm áp cạnh nàng đột nhiên động đậy, một cái đầu nhỏ bất ngờ ngẩng lên.
Phát hiện Tạ Vãn U đã tỉnh, đôi tai Tạ Chước Tinh dựng thẳng lên, lắc lắc một cách linh hoạt, đôi mắt xám xanh tràn ngập sự kinh ngạc.
Nó đưa đầu mèo lại gần, âu yếm dụi vào má Tạ Vãn U: "Nương, người tỉnh rồi sao? Có khát không, muốn uống nước không?"
Tạ Vãn U đúng là hơi khát, miễn cưỡng phát ra tiếng "ừ", Tạ Chước Tinh lập tức hóa thành hình người, trèo xuống giường, rót nước ấm cho Tạ Vãn U, sau đó cẩn thận đút nàng uống.
Tạ Vãn U làm ẩm cổ họng, lúc này mới có thể lên tiếng: "Tiểu Bạch, lần này nương ngủ bao lâu vậy?"
Tạ Chước Tinh nằm bên giường nhìn nàng, cười híp mắt nói: "Lần này không lâu lắm, mới ba ngày thôi."
So với bốn tháng, ba ngày thực sự không lâu, Tạ Vãn U không hiểu sao lại thấy hơi chua xót, nhìn Tạ Chước Tinh nói: "Nương ngủ lâu như vậy, khiến Tiểu Bạch lo lắng rồi..."
Tạ Chước Tinh lắc đầu, mái tóc bạc xõa trên vai lắc lư theo động tác của nó: "Thẩm gia gia nói, nương vẫn luôn ngủ là vì cơ thể đang hồi phục, nên Tiểu Bạch không lo lắng đâu."
Tạ Chước Tinh nhẹ giọng nói: "Nương cũng đừng sốt ruột, cứ ngủ thật ngon, Tiểu Bạch sẽ luôn ở bên cạnh nương."
Tạ Vãn U cười, rồi chợt nghĩ đến điều gì đó, mím môi: "Tiểu Bạch..."
Tạ Chước Tinh lập tức tiến lại gần hơn, đưa tai áp vào: "Nương, sao thế?"
"Những ngày này nương luôn mơ, mơ thấy rất nhiều chuyện trước đây.” Tạ Vãn U chậm rãi nói: "Trước đây nương đối xử với Tiểu Bạch không tốt, muốn nói với Tiểu Bạch một tiếng xin lỗi."
Mặc dù những chuyện này là do ác hồn của nàng làm, nhưng thiện hồn là nàng, ác hồn cũng là nàng, nàng nên chính thức xin lỗi Tiểu Bạch.
Rõ ràng Tạ Chước Tinh không ngờ Tạ Vãn U lại đột nhiên nhắc lại chuyện cũ, nhất thời ngẩn người.
Nó bối rối cử động ngón tay, hình như đột nhiên không biết phải nói gì: "Nương, nương sao lại đột nhiên nhớ đến chuyện này... Đã lâu lắm rồi, Tiểu Bạch đã không buồn nữa."
Tạ Vãn U nhìn Tạ Chước Tinh nói: "Chỉ là đột nhiên nhớ đến chuyện này, cảm thấy rất có lỗi với Tiểu Bạch."
"Không cần xin lỗi đâu, nương không có lỗi với Tiểu Bạch.” Tạ Chước Tinh giống như đã đưa ra một quyết định trọng đại nào đó, lấy hết dũng khí nhìn Tạ Vãn U, trong mắt thoáng chút ướt át: "Là Tiểu Bạch... đã làm sai, xin lỗi nương."
Tạ Vãn U chớp mắt ngơ ngác, không hiểu tại sao Tạ Chước Tinh lại đột nhiên nói như vậy.
Tạ Chước Tinh không dám nhìn vào mắt Tạ Vãn U, mắt đỏ dần, lắp bắp nói: "Nương... lúc nương muốn trốn khỏi Tạ gia, chính Tiểu Bạch... đã lén báo cho kẻ xấu Tạ gia, vì vậy... vì vậy nương mới bị bắt lại, bị đánh suýt chết."
"Vì con quá sợ bị nương bỏ rơi, nên con... nên..." Tạ Chước Tinh nói rồi nức nở, nó vùi mặt vào cánh tay, đôi vai nhỏ bé run rẩy: "Xin lỗi nương, là do sự ích kỷ của Tiểu Bạch, suýt nữa hại chết nương."
"Nương không cần xin lỗi, người thực sự nên xin lỗi là Tiểu Bạch..."
Tạ Chước Tinh nức nở nói, cùng với tiếng hít mũi, cả người run lên dữ dội.
Tạ Vãn U ngẩn người một lúc, sau đó khó khăn nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve Tạ Chước Tinh đang khóc bên giường mình.