Tạ Vãn U lấy một tay che đầu mèo của đứa nhỏ, xoa nắn mấy cái: "Tiểu Bạch, con không hiểu đâu!"
Phong Nhiên Trú ra ngoài làm việc, Tạ Vãn U không biết hắn làm thế nào, dù sao đến tối, Phong Nhiên Trú vẫn đúng hẹn trở về.
Đêm khuya tĩnh mịch, Tạ Vãn U đang ôm một cuốn sách y, đột nhiên cửa phòng kêu cót két, Tạ Vãn U ngẩng đầu nhìn lại, thấy Phong Nhiên Trú mặc một bộ đồ trắng mỏng, vẻ mặt tự nhiên bước vào.
Chiếc áo trắng đó có vẻ hơi quen, Tạ Vãn U nhanh chóng nhận ra, không phải là bộ "trang phục quả phu" mà hôm đó nàng nhìn thấy sao?
Cái này... cái này…
Ngoài miệng thì Tạ Vãn U nói lời từ chối, nhưng ánh mắt lại thành thật nhìn hắn: “Chuyện đó... hình như ta vẫn chưa đồng ý mà?"
Phong Nhiên Trú tự mình đến bên giường, rút cuốn sách trên tay nàng: "Với tình trạng hiện tại của nàng, nàng có đồng ý hay không có quan trọng sao?"
Bệnh nhân ốm yếu Tạ Vãn U: "..."
Đáng ghét, bắt nạt người bệnh đúng không?
Tạ Vãn U nín nhịn nửa ngày, vẫn nặn ra được một câu: "Ta không muốn."
Người ta nói bị trúng Hỏa độc thì lúc đó cảm giác sẽ được khuếch đại... nàng không muốn mất kiểm soát.
Phong Nhiên Trú kiên nhẫn nói: "Đau dài không bằng đau ngắn, chỉ một lần, như thế nào?"
"Ta không tin.” Tạ Vãn U nằm thẳng, kéo chăn đến cổ: "Ta muốn ngủ rồi, chàng quyến rũ ta cũng không được."
Phong Nhiên Trú nhìn nàng chằm chằm một lúc rồi thực sự đi tắt nến.
Trong bóng tối, Tạ Vãn U cảm thấy Phong Nhiên Trú lên giường, hơi thở nóng hổi phả vào mặt nàng: "Người ta nói sau khi lập khế ước bản mệnh, cảm giác sẽ khác."
Khác sao? Tạ Vãn U định hỏi, thì cảm thấy chăn bị kéo ra.
Khoảnh khắc chạm vào nhau Tạ Vãn U đột nhiên giật mình.
Hình như... đúng là có chút khác biệt!
"Đợi đã —-"
Tạ Vãn U kêu một tiếng muộn màng, sau đó, nàng không thể nói nên lời nữa.
…
Cổ Tạ Vãn U ướt đẫm mồ hôi, nàng chống khuỷu tay lên gối, thở hổn hển.
Ngay khi nàng cố gắng bình tĩnh lại, Phong Nhiên Trú phía sau đột nhiên lên tiếng: "Còn muốn tính sổ với ta không?"
Tạ Vãn U nhớ ra, đây là câu cuối cùng nàng để lại khi cãi nhau với Phong Nhiên Trú.
Nếu lúc đó nàng nghe lời Phong Nhiên Trú, ở lại, có lẽ đã không xảy ra chuyện sau này.
Sau khi Phong Nhiên Trú để nàng đi, nàng đã gặp phải tai nạn như vậy, trong lòng Phong Nhiên Trú chắc chắn cũng không dễ chịu.
Nhưng Tạ Vãn U vẫn không hối hận.
Giọng nàng hơi khàn, Tạ Vãn U hắng giọng, nửa đùa nửa thật: "Được rồi, linh cảm của chàng đúng là phi thường, lần sau nhất định sẽ chú ý."
Phong Nhiên Trú đè nàng ở phía sau, im lặng một lúc, hơi dùng lực cắn vào gáy nàng.
Tạ Vãn U hít một hơi: "Đau..."
Giọng Phong Nhiên Trú có chút dữ tợn: "Tạ Vãn U, nàng suýt chết đó."
“Ta biết.” Tạ Vãn U như thở dài, cố gắng trở mình ôm lấy hắn: "Không phải đã ký khế ước rồi sao, sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa."
Nàng hôn nhẹ lên môi hắn, dịu giọng an ủi, nàng biết Phong Nhiên Trú sinh ra ở Thần Khải, chưa bao giờ nhận được tình cảm nào, suýt mất nàng, dù bề ngoài không lộ ra nhưng trong lòng hắn chắc chắn cũng đang nghĩ mà sợ.
"Lời thề đó nói thế nào nhỉ - cùng sống cùng chết, sống chết có nhau." Tạ Vãn U dịu dàng vuốt má hắn: "Dù chết hay sống, chúng ta sẽ mãi bên nhau."
Phong Nhiên Trú nhìn chằm chằm nàng một lúc, ôm chặt nàng vào lòng.
Im lặng một lúc, Tạ Vãn U cười nói: "Thật ra ta rất thích bộ dạng kiểu người chồng góa vợ nuôi con như thế này của chàng."
Vừa nói xong, nàng lại bị cắn một cái.
Tạ Vãn U thở dài, những thứ nàng thích ngày càng kỳ lạ rồi.
...
Gần đây Tạ Chước Tinh phát hiện, dưới sự "điều trị" của hồ ly thúc thúc, bệnh của nương dần giảm xuống, Tạ Chước Tinh cảm thấy hồ ly thúc thúc chữa trị rất tận tâm, đặc biệt chạy đi khen ngợi hồ ly thúc thúc.
Phong Nhiên Trú chỉ mỉm cười, không nói gì, còn Tạ Vãn U thì nằm úp mặt vào tường, không muốn nghe nữa.
Thời tiết dần lạnh đi, Tạ Vãn U nhìn bầu trời u ám bên ngoài, hỏi Phong Nhiên Trú: "Tình hình Tịch Lam và Khung Uyên thế nào rồi?"
Trước đây khi nàng còn bệnh nặng, Tịch Lam và Khung Uyên đều đến thăm nàng, nhưng lúc đó Tịch Lam cảm thấy có lỗi vì đã lừa dối Khung Uyên, cứ lẩn tránh Khung Uyên, cũng không biết bây giờ thế nào.
Phong Nhiên Trú đang xoa đầu đứa nhỏ, nghe vậy không thèm nhấc mí mắt lên, nói: "Con giao long ngốc kia chính là yêu vào hồ đồ, tất nhiên hai người sẽ gàn gắn lại thôi."
Tạ Vãn U: "... Chàng cũng nên nhìn lại bản thân mình đi."
Nhưng nếu đã hàn gắn thì thật sự rất tốt
Tạ Vãn U không nhịn được hỏi tiếp: "Lúc nào Hắc Đản qua đây?"
Hiện Tạ Vãn U đang ở Bích Tiêu Đan Tông chữa trị, vì Thần Khải luôn muốn ám sát nàng nên Khung Uyên ở lại bảo vệ nàng, còn Hắc Đản thì bị bỏ lại ở Huyền Thương Kiếm Tông, tạm thời chưa được đón đến Bích Tiêu Đan Tông, tự nhiên cũng không biết Tịch Lam đã được cứu ra.
Tạ Vãn U mong chờ được chứng kiến cảnh đoàn tụ của gia đình ba người, thỉnh thoảng lại hỏi tiến độ, Phong Nhiên Trú chưa bao giờ gặp người tò mò như nàng, đành nói: "Lần sau, ta sẽ nhờ sư huynh đưa Hắc Đản qua."
Tạ Vãn U reo lên: "Tốt quá!"
Tạ Chước Tinh cũng reo lên: "Tốt quá!"
Mẹ con hai người hân hoan ăn ý đập tay.
Phong Nhiên Trú: "...”
Hắn và cái gia đình này thật là không hợp nhau chút nào.
—
Lúc Tạ Vãn U dưỡng thương đến mức có thể đi lại được, cuối cùng Tiểu giao long cũng được đón đến Bích Tiêu Đan Tông.
Mới đến Bích Tiêu Đan Tông, Tiểu giao long còn chưa hiểu rõ tình hình, chỉ biết cha đã bận rộn bên ngoài hơn ba tháng, lúc đầu còn thường xuyên liên lạc với nhocs, sau đó số lần và thời gian liên lạc lại không hiểu sao ngày càng ít đi, trở nên bí ẩn, hình như còn nói sẽ cho nhocs một bất ngờ.
Cha bận rộn như vậy sao, bận đến mức không có thời gian nói chuyện với nhocs? Tiểu giao long ôm cánh tay, tức giận đi trên con đường nhỏ, đá một hòn đá bên đường, quyết định sẽ giận cha cả ngày!