Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 810

Chương 810 -
Chương 810 -

Tạ Yếm cũng đáp xuống, biến thành hình người, từng bước tiến về phía Ma Tôn đang thoi thóp.

Nơi con Bạch hổ đáp xuống đã bị đập thành một hố sâu, con Bạch hổ to như núi thở hổn hển, ngay cả lông cũng phủ một lớp lửa cháy.

Đó là biểu hiện của sức mạnh bị rò rỉ, thuốc độc đã phá hủy hoàn toàn sự cân bằng huyết mạch trong cơ thể hắn, vô số huyết mạch tương khắc, sức mạnh va chạm đang ngang ngược xung đột trong cơ thể hắn.

Ma Tôn sắp chết rồi.

Tạ Yếm tưởng sự khống chế của Tông chủ Thiên Nguyên sẽ dừng lại ở đây, nhưng không.

Hình như Tông chủ Thiên Nguyên rất thích thú khi nhìn thấy cảnh cha con tương tàn, vui vẻ hạ thấp giọng nói: "Đi đi, tiễn cha ngươi một đoạn đường cuối cùng."

Tạ Vãn U nhìn Tạ Yếm bất đắc dĩ tiến lại gần Ma Tôn, một lần nữa nghe thấy tiếng lòng mãnh liệt của cậu: Đừng... dừng lại… Ta đã phạm phải tội lỗi như vậy, ít nhất cũng đừng để ta…

Năm ngón tay trắng bệch hóa thành móng vuốt, xuyên thủng trái tim con hổ khổng lồ.

Máu bắn tung tóe khắp mặt Tạ Yếm, khoảnh khắc đó, thậm chí sắc mặt Tạ Yếm còn tràn đầy ngơ ngác.

Cậu ngơ ngác nhìn máu chảy xuống cánh tay mình, lảo đảo lùi lại một bước, cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy ngọn núi sụp đổ.

Ma Tôn đã chết.

Thần Khải đại thắng, lập tức ra lệnh cho quân đội hỗn huyết tấn công Ma vực, nhưng mặc dù Ma Tôn đã chết, nhưng thuộc hạ của hắn vẫn kiên cường bảo vệ thành trì của Ma vực.

Kể từ ngày đó, Tạ Yếm không còn tham gia bất kỳ trận đánh nào nữa.

Mỗi ngày, việc duy nhất cậu làm là đứng trên tường thành, nhìn về phía xa xa, nơi có xác con Bạch hổ khổng lồ như một ngọn núi.

Sau khi Ma Tôn chết, toàn thân bốc cháy, ngọn lửa đó cháy nhiều ngày không tắt, khiến Tông chủ Thiên Nguyên muốn thu thập thi thể Ma Tôn cũng đành phải từ bỏ ý định.

Không ai quan tâm đến xác con Bạch hổ đã chết.

Gió thổi, nắng chiếu, mưa rơi.

Xác chết đó cứ phơi thây ngoài đồng như vậy mấy ngày, đột nhiên một hôm, Khung Trạc lén nói với Tạ Yếm, có người đã lấy đi xác Ma Tôn.

Im lặng hồi lâu, Tạ Yếm khàn giọng hỏi: "Là ai?"

"Nghe nói là kiếm tu của Huyền Thương Kiếm Tông, ta đã lén hỏi thăm, họ nói, muốn đưa Ngũ sư đệ của mình về, chôn cất ở núi Huyền Thiên."

Đôi mắt luôn cúi xuống của Tạ Yếm cuối cùng cũng ngước lên.

Khung Trạc do dự một lát, đặt tay lên lưng Tạ Yếm, nghiêm túc nói: "Ta không ngờ, ngươi và Ma Tôn... lại là quan hệ như vậy. Ngươi cũng đừng quá tự trách, đó không phải là ý của ngươi, nếu Ma Tôn có linh thiêng, hẳn cũng sẽ không trách ngươi."

Một hồi lâu sau, Tạ Yếm mới khó khăn nói: "... Cảm ơn."

"Cảm ơn cái gì, đều là huynh đệ!" Thấy cậu chịu nói chuyện, Khung Trạc cũng vui vẻ hẳn lên, vỗ vai cậu: "Mở lòng ra một chút, thật ra đổi góc độ nghĩ, như vậy cũng coi như giải thoát cho hắn, đúng không?"

"Thời thế loạn lạc này, sống thật khó.” Khung Trạc nửa buồn bã nửa tự giễu: "Nếu không phải vì nương ta, đừng nói mười năm, một năm, không, ba tháng ta cũng không sống nổi, khổ quá."

Nghe vậy, môi Tạ Yếm mấp máy, ngẩng đầu lên: "Thật ra, nương ngươi..."

"Ta đã nghĩ kỹ rồi! Đợi ta cứu được nương ta, chúng ta sẽ cùng nhau trốn ra biển!" Khung Trạc tràn đầy hy vọng mơ ước: "Đi đầu quân cho Vương nữ, nếu Vương nữ không thu nhận chúng ta, chúng ta sẽ tìm một hòn đảo nhỏ ẩn cư..."

Tạ Yếm mím môi, nuốt lại những lời chưa nói ra.

Cậu hiểu rõ, tương lai như vậy hoàn toàn không tồn tại.

Đồng thời, Tạ Yếm cũng bắt đầu do dự, thà để Khung Trạc vì một hy vọng viển vông mà chịu đựng thêm vài năm đau khổ, cuối cùng phát hiện ra chỉ là một giấc mộng, có phải nên nói cho hắn ta biết sự thật ngay bây giờ, giúp hắn ta kịp thời dừng lại sẽ tốt hơn không?

Tạ Yếm nhiều lần định nói rồi thôi, luôn vì đủ loại lý do mà không nói ra được.

Nhưng giấy thì không thể gói được lửa, giống như bong bóng xà phòng mỏng manh, rồi cũng có ngày vỡ tan.

Ngày này, khi Tạ Yếm trở về Thần Khải, bỗng nghe thấy tiếng gầm quen thuộc truyền đến, cậu hơi sửng sốt, lập tức tăng tốc, nhanh chóng bay về hướng phát ra tiếng đánh nhau.

Cậu còn chưa đến nơi, từ xa đã thấy một con giao long mày đen đầy thương tích từ trên cao rơi xuống, đập tan một mảng lớn cung điện.

Hắc giao long vốn luôn vui vẻ lạc quan lần đầu tiên trở nên điên cuồng như vậy, dù bị đánh ngã xuống đất, dù thương tích đầy mình, vẫn bất chấp mọi thứ tấn công tất cả mọi người của Thần Khải.

Trong khoản khắc đó Tạ Yếm đã hiểu, Khung Trạc đã biết.

Biết nương hắn ta đã qua đời từ nhiều năm trước, biết mọi hy vọng chỉ là bong bóng xà phòng đẹp đẽ, cũng biết ... người hắn ta coi là huynh đệ tốt, vẫn luôn lừa dối hắn ta.

Tạ Yếm vội vàng hét dừng cuộc chiến, muốn xem xét thương thế của Hắc giao long, nhưng bị Hắc giao long dùng sừng trên đầu húc mạnh ra.

"Ngươi đã biết từ lâu!" Hai mắt Khung Trạc đỏ ngầu, hắn ta chưa bao giờ nói chuyện với Tạ Yếm một cách điên cuồng như vậy: "Ngươi đã biết từ lâu nương ta đã chết, đúng không! Tại sao ngươi lại lừa ta, tại sao!"

Tạ Yếm cứng đờ tại chỗ, nhất thời có chút luống cuống.

Khung Trạc không muốn để ý đến cậu nữa, mắt đỏ ngầu nghiến răng một lần nữa bay ra ngoài, một cái đuôi quét ra, lại đánh bay thêm mấy hỗn huyết.

Hắn ta đã hoàn toàn phát điên, không hề quan tâm đến sự sống chết của mình, chỉ muốn báo thù cho nương, Tạ Yếm muốn ngăn cản, nhưng Thần Khải chưa bao giờ để tự cậu làm chủ.

Những quân cờ không nghe lời, từ trước đến nay chỉ có kết cục bị Thần Khải loại bỏ.

Khung Trạc bị đánh sập xuống, như một con búp bê rách nát đầy vết thương, quắp queo nằm dưới đất.

Tạ Yếm nắm chặt vết thương ở cổ Hắc giao long, vẻ mặt trống rỗng.

Hắc giao long khó nhọc ngẩng đầu lên, khàn khàn nói câu: "Tại sao... lừa ta?"

Bình Luận (0)
Comment