Tạ Yếm vẫn nhắm mắt, lông mi run rẩy, Tạ Vãn U nhìn thấy, trong lòng đau đớn vô cùng, không khỏi đưa tay ra, vuốt ve khuôn mặt cậu.
Nàng biết tất cả những điều này chỉ là cảnh tượng ảo do Nghiệt Kính Đài tái hiện, Tạ Yếm ở đây cũng chỉ là một ảo ảnh, nàng không thể chạm vào cậu, không thể thay đổi nỗi đau mà cậu phải chịu, mang lại cho cậu bất kỳ sự ấm áp nào, nhưng…
Tạ Vãn U đầy chua xót, ngón tay nàng chạm vào má Tạ Yếm, nhưng lần này, ngón tay nàng không xuyên qua Tạ Yếm, mà thực sự chạm vào cậu.
Tạ Vãn U hơi sửng sốt.
Lúc này, hình như Tạ Yếm cũng cảm nhận được sức nặng trên khuôn mặt, mở mắt ra.
Trong nỗi đau đớn và giày vò dai dẳng, cậu đã nhập ma, đôi mắt cũng từ màu xanh xám biến thành màu đỏ máu, khi nhìn người khác, luôn có một loại cảm giác quỷ dị và nguy hiểm.
Cậu mở đôi mắt như vậy, ánh mắt lại thẳng tắp nhìn vào Tạ Vãn U.
Tạ Vãn U ngây người nhìn cậu, ngượng ngùng thử lên tiếng: "... Tiểu Bạch?”
Ánh mắt Tạ Yếm run lên, rồi lộ ra vẻ bối rối, nhưng sự bối rối đó chỉ thoáng qua, rất nhanh, Tạ Yếm đã bình tĩnh trở lại, giọng nói trầm thấp: “Người đến rồi.”
Tạ Yếm thực sự có thể nhìn thấy nàng rồi! Trong lòng Tạ Vãn U khẽ động, nắm lấy tay cậu, vội vàng nói: “Bây giờ là chuyện gì vậy, tại sao con...”
“Đây là một luồng thần thức mà con để lại trong Nghiệt Kính Đài, bởi vì, con còn một số chuyện muốn nói với người.” Tạ Yếm khẽ cong ngón tay, giống như không quen được đối xử như vậy, vô thức muốn rụt ngón tay về.
Tạ Vãn U nắm chặt không buông: “Con còn thần thức ở đây, có phải có nghĩa là, ta vẫn có thể cứu con không?”
Trong đôi mắt đỏ máu của Tạ Yếm lại lộ ra vẻ bối rối, luồng thần thức mà Tạ Yếm để lại này rõ ràng có chút bối rối vì thái độ của Tạ Vãn U.
“Người muốn cứu con? Tại sao?” Vậy mà cậu lại hỏi ngược lại: “Con đã chết rồi, đây là cái giá phải trả khi sử dụng Nghiệt Kính Đài, huống hồ...”
“Chắc người đã biết, muốn mở con đường lên trời, phải dùng máu thịt của thần để hiến tế thần khí." Cuối cùng Tạ Yếm cũng rút tay lại, ánh mắt bình tĩnh: “Cho nên, người không cần cứu con, sau khi rời khỏi U Minh, người cứ lập tức dùng ‘con’ để hiến tế thần khí, phải nhanh lên. Con không biết thời điểm người đang ở đã đến đâu, nhưng càng kéo dài, số người chết sẽ càng nhiều...”
Tạ Vãn U cau mày, lập tức ngắt lời cậu, kiên quyết nói: “Ta sẽ không hiến tế con, cho dù phải mở con đường lên trời, ta cũng tuyệt đối không lấy máu thịt và mạng sống của con làm bàn đạp.”
Hình như luồng thần thức này càng bối rối hơn, cậu nghiêng đầu, vẫn hỏi: “Tại sao?”
“Tại sao gì chứ?” Tạ Vãn U mỉm cười, chậm rãi và kiên định nắm lấy bàn tay cậu một lần nữa: “Con là Tiểu Bạch, là con của ta, là người thân của ta, lấy con để hiến tế, ta không làm được.”
Tạ Yếm chưa từng nghĩ mình sẽ nhận được câu trả lời như vậy, cậu nhíu mày, nói về cái chết của chính mình bằng giọng lạnh lùng: "Chỉ có mình con chết, có gì to tát? Nếu không ai mở con đường lên trời, tất cả mọi người đều sẽ chết, lúc đó 'con' cũng sẽ chết, không bằng nhân lúc mạng này còn giá trị, cứu người khác sớm một chút."
"Cho dù không có con, sau này người còn có những đứa con tốt hơn, xuất sắc hơn.” Thấy Tạ Vãn U lắc đầu, hình như Tạ Yếm cho là nàng sợ sinh ra cảm giác tội lỗi, hạ giọng, vụng về an ủi: "Không cần tự trách... Tiểu Bạch sẽ hiểu, nó tuyệt đối sẽ không trách người."
Tạ Vãn U vẫn lắc đầu, đầu mũi nàng cay cay, gần như cố chấp nói: "Không có đứa con nào khác, Tiểu Bạch của ta chỉ có một, không ai có thể thay thế con.”
Tạ Yếm ngẩn người.
Tạ Vãn U nắm chặt vai cậu, ôm chặt lấy cậu, nghẹn ngào nói: "Con đi về với ta, không phải vẫn còn một luồng thần thức sao, chúng ta cùng nhau nghĩ cách..."
Tạ Yếm im lặng trong vòng tay nàng một lúc, cuối cùng cũng đưa tay ra, do dự vuốt ve sau lưng nàng.
Sau đó cậu lùi ra một chút, đưa ngón tay lên, lau nước mắt nơi khóe mắt Tạ Vãn U, giọng khô khốc: "Đừng khóc."
"Nhân gian từ trước đến nay vẫn thế, có tụ có tan.” Tạ Yếm nói: "Người cho con sinh mạng, con cũng nên trả lại một mạng cho người, như vậy, cũng coi như trả hết duyên phận mẹ con kiếp này."
Tạ Vãn U liên tục lắc đầu, Tạ Yếm khẽ thở dài, đặt một chiếc nhẫn trữ vật vào tay nàng.
"Người nên đi rồi."
"Không cần hối tiếc, không cần buồn, cũng không cần đau lòng."
Tạ Yếm nhìn Tạ Vãn U, cuối cùng nói: "Nhất định phải làm theo lời con, ngoài máu thịt của con, trên đời này không ai có thể mở được thần khí."
Tạ Vãn U nắm lấy tay cậu, còn muốn nói gì đó, đột nhiên một trận gió lớn nổi lên trong rừng cây.
Trận gió đó thổi tới, Tạ Vãn U chỉ cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, liền bay về phía sau, càng lúc càng xa Tạ Yếm trước mặt.
"Tiểu Bạch, Tiểu Bạch——"
Toàn bộ bãi tha ma bắt đầu cong vênh, vỡ vụn, Tạ Yếm đứng dậy, một mình đứng trước bia mộ, nhìn nàng từ xa.
"Sống thật tốt."
Cậu quay người lại, Tạ Vãn U nhìn thấy cậu đi về phía rừng cây, bóng lưng tan biến trong bóng đen gợn sóng như nước.
Luồng thần thức cuối cùng của Tạ Yếm... đã hoàn toàn biến mất.
Nhận ra sự thật này, Tạ Vãn U cảm thấy hốc mắt nóng lên.
Cảnh tượng trước mặt vì nước mắt trong mắt mà càng thêm mờ ảo, bóng tối nuốt chửng bãi tha ma nhanh chóng lan rộng, cho đến khi nuốt chửng cả thế giới.
Ý thức của Tạ Vãn U cũng dần mơ hồ, nàng cảm thấy mình như một chiếc lá đơn độc, nhẹ nhàng rơi xuống, rồi lại bị một sức mạnh không biết từ đâu nhẹ nhàng nâng lên.
——Cho đến khi một cảm giác mất trọng lượng mạnh mẽ ập đến, cơ thể Tạ Vãn U nặng trịch, lúc này mới cảm thấy mình đã rơi xuống đất.