Không - đừng!
Trong lòng nàng phát ra tiếng hét như vậy, không ai nghe thấy.
Sóng xung kích do việc tự nổ đan điền của đại năng đã nuốt chửng những bóng đen đó, sức mạnh đó lan tỏa ra với tốc độ nghiền nát, cuốn theo vô số bụi đất, cuốn cả Tạ Vãn U đang chạy đến gần vào trong.
Lúc này một ngôi sao sáng chói trên bầu trời đã rơi xuống.
—
Khói lửa bùng cháy, bụi mù mịt phủ kín mọi thứ.
Toàn bộ thế giới giống như bị nhấn nút im lặng, tĩnh lặng như vùng chân không.
Cảnh vật xung quanh dần nhạt nhòa, chỉ còn một bóng người duy nhất mang sắc màu, như sao băng rơi xuống từ xa.
Tạ Vãn U cố gắng hết sức bay về hướng đó, muốn nắm bắt điều gì đó.
Luồng khí xô tới bất ngờ va chạm với nàng——
Tạ Vãn U đột nhiên bừng tỉnh.
Nàng chống tay ngồi dậy từ chiếc bàn ngổn ngang giấy tờ và cuộn sách, lúc này mới nhận ra cơ thể mình đau nhức.
Những tờ giấy trên bàn đã chật kín chữ, Tạ Vãn U nhìn chằm chằm một lúc, mãi sau mới thoát khỏi giấc mơ vừa rồi, dần lấy lại tinh thần.
Trời sắp sáng, những ô cửa sổ đóng chặt hắt ra chút ánh sáng, soi rọi một góc căn phòng, ngọn nến đã tắt, đông cứng lại những giọt sáp như nước mắt.
Tạ Vãn U day day ấn đường, không nhớ đây là ngày thứ mấy nàng đắm chìm vào nghiên cứu.
Sau khi sư tôn... rời đi, nàng đã tự nhốt mình trong phòng, ngày đêm lật giở "Hỗn Nguyên Thần Điển" và đủ loại điển tịch, luyện chế đan dược, một khi cạn kiệt sức lực, lại nuốt vài viên Bổ Khí đan để tiếp tục, thế là thời gian trôi qua dần trở nên mơ hồ.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ, Tạ Vãn U chậm rãi chớp mắt, vừa hơi vặn bả vai vừa khàn giọng đáp lại, đứng dậy mở cửa.
Ánh sáng bên ngoài lập tức tràn vào, Tạ Vãn U bị ánh sáng làm chói mắt, đột nhiên cảm thấy mình như một con chuột cống lâu ngày không thấy ánh sáng, một khi bị phơi bày dưới ánh sáng, lại có một loại xung động muốn trốn về bóng tối.
Tạ Vãn U cười khẽ vì liên tưởng vô nghĩa này, mở toang cửa, thấy Tạ Chước Tinh đứng trước cửa.
Tạ Chước Tinh thấy nàng ra, ánh mắt sáng lên, như sợ nàng quay lại phòng, vội vàng bước những bước chân ngắn tiến lên kéo vạt áo nàng: "Nương, nương cuối cùng cũng ra rồi!"
Những ngày nghiên cứu thâu đêm suốt sáng, thậm chí Tạ Vãn U còn không gặp Tiểu Bạch, giờ nhìn lại khuôn mặt nhỏ nhắn của Tạ Chước Tinh, Tạ Vãn U lại có cảm giác như cách biệt một đời.
"Ừ, cuối cùng nương cũng sắp xong rồi... Tiểu Bạch có nhớ nương không?" Tạ Vãn U ngồi xổm xuống, xoa xoa khuôn mặt mềm mại của nó, không nhịn được bóp bóp, cố tình kéo sang hai bên.
Tạ Chước Tinh bị nàng bóp đến mức không nói nên lời, mơ hồ đáp một tiếng, liền đưa tay ra muốn ôm nàng.
Vừa ôm lấy cổ nương, Tạ Chước Tinh còn chưa kịp cọ cọ vào cổ nương, đột nhiên nghe nương kêu lên một tiếng, giây tiếp theo, nương đã đẩy nó ra.
Tạ Chước Tinh còn chưa kịp phản ứng lại sự thật mình bị đẩy ra, cả người trở nên ngơ ngác, ngây ngốc nhìn Tạ Vãn U, trong mắt thoáng vẻ kinh ngạc và tan nát cõi lòng.
Tạ Vãn U vội vàng xoa xoa đầu vật nhỏ, an ủi: "Đợi chút nữa rồi ôm, nương vừa chạm vào rất nhiều dược liệu, người bẩn lắm, không thể ôm Tiểu Bạch lung tung được."
Nói xong, nàng ngờ vực ngửi ngửi người mình, rồi hoảng sợ nói: "Mùi gì thế này, Tiểu Bạch đợi chút, đợi nương tắm rửa xong rồi sẽ ôm con!"
Tạ Vãn U không chịu được liền vội vàng rời đi, Tạ Chước Tinh chân ngắn không đuổi kịp nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng nương biến mất ở đằng xa.
Tạ Chước Tinh gãi đầu, có chút bất lực nghĩ, thực ra nó muốn nói với nương, cho dù nương có bẩn đến đâu, nó cũng có thể tùy tiện ôm.
Nhưng, từ vừa rồi có thể thấy, trạng thái của nương có vẻ không tệ..
Ít nhất, nếu một người cảm thấy đau khổ và buồn bã, họ sẽ không nghĩ đến việc chăm sóc bản thân.
Ví dụ như nó, lúc nương nhốt mình trong phòng, thậm chí nó còn không có tâm trạng liếm lông.
Cuối cùng trái tim luôn treo lơ lửng cũng hạ xuống, vật nhỏ không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Chước Tinh nghĩ ngợi, biến trở lại thành bản thể lông xù, dang rộng đôi cánh sau lưng, bay về một hướng khác.
Có rất nhiều người rất quan tâm đến nương, nó phải báo cho họ biết nương đã kết thúc bế quan.
Vì vậy, khi Tạ Vãn U tắm xong từ suối nước nóng ở hậu sơn, nàng lập tức nhìn thấy người đang đợi bên ngoài.
Tạ Vãn U thấy hắn, còn sửng sốt một chút, buột miệng thốt ra: "Sao chàng lại đợi bên ngoài?"
Phong Nhiên Trú đang lặng lẽ quan sát nàng: "?"
Tạ Vãn U khẽ ho một tiếng: "Cái đó, vợ chồng già rồi, ta tưởng chàng sẽ trực tiếp vào xem."
Xem? Xem cái gì?
Trong phút chốc, sắc mặt Phong Nhiên Trú phức tạp.
Tất cả những lo lắng trong lòng, vào lúc này đều biến thành sự im lặng.
Tạ Vãn U nhốt mình trong phòng tròn ba tháng, nói là bế quan nghiên cứu thuốc giải, nhưng chuyện của Thẩm tông chủ mới xảy ra, làm sao hắn có thể yên tâm?
May mắn thay, thông qua mối liên hệ của khế ước, hắn biết tình trạng của Tạ Vãn U vẫn ổn định, nên mới nhịn ba tháng không vào quấy rầy.
Ai có thể ngờ được câu đầu tiên Tạ Vãn U nói với hắn, lại là ngạc nhiên vì sao hắn không vào xem nàng tắm…
Lối suy nghĩ quen thuộc, xem ra lúc này trạng thái tinh thần của Tạ Vãn U chắc là đã bình thường.
Phong Nhiên Trú im lặng một lúc, tiến lên nói: "Ta nghĩ lúc nàng tắm, nàng cũng muốn một yên tĩnh một mình."
Tạ Vãn U nghe ra hàm ý trong lời hắn, nắm lấy ngón tay hắn, lắc lắc: "Để chàng lo lắng rồi, nhưng khi đó, ta thực sự rất cần yên tĩnh."
Nàng nắm tay Phong Nhiên Trú, đi về dọc theo con đường nhỏ, chậm rãi nói: "Những ngày này ta đã suy nghĩ cẩn thận, chắc bên Thần Khải đã phát hiện ra Hỗn Nguyên Thần Điển thực sự đã bị ta lấy trộm, nên mới nóng vội, chắc chắn bọn chúng không tin ta có khả năng chế ra thuốc giải, nên mới nhắm vào sư tôn của ta."