Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 820

Chương 820 -
Chương 820 -

Tạ Vãn U nghẹn ngào: "Sau đó, thằng bé thực sự đã dùng đao Tu La của chàng."

"Vậy thì được rồi." Phong Nhiên Trú dừng lại một lúc: "Không có nàng, sống tiếp cũng chỉ có đau khổ, chết đi ngược lại là giải thoát, cho nên, ta không trách nó."

"Đây có tính là lời tỏ tình không?" Vốn Tạ Vãn U còn hơi buồn, nghe vậy thì có chút ngượng ngùng.

Trái tim hơi xao động, Tạ Vãn U hơi nhón chân, giả vờ nghiêm túc hỏi: "Hôn một cái?"

Không khí đang rất tốt, một số chuyện liền thuận nước đẩy thuyền xảy ra.

Đúng lúc Tạ Vãn U choáng váng, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng "hừ" tức giận, nàng đột nhiên hoàn hồn, thì thấy đứa nhỏ ngồi xổm trên cành cây, đang nhìn họ đầy vẻ trách móc.

"Nương, nương đã nói, tắm xong sẽ đến ôm Tiểu Bạch mà." Tạ Chước Tinh tủi thân đến mức suýt sủi bóng bóng vị chua, khiến Tạ Vãn U chột dạ dời mắt đi, Tạ Chước Tinh lại nhìn về phía Phong Nhiên Trú: "Còn cả hồ ly thúc thúc nữa, đã nói sẽ cùng nhau đi tìm nương, sao thúc lại lén đi trước hôn trộm nương?"

Bị cha nương phản bội, đứa nhỏ đau khổ nhắm mắt lại, duỗi móng vuốt bấu chặt vào cành cây, tuyết rơi xuống chính xác rơi trúng đầu Phong Nhiên Trú.

Phong Nhiên Trú: "..."

Phong Nhiên Trú bình tĩnh nói: "Đứa con trai này, hay là vứt đi đi."

—-

Tạ Vãn U kết thúc bế quan trong yên lặng không tiếng động, ngoài Huyền Du Đạo Nhân và Huyền Thương Kiếm Tông, không ai hay biết.

Tiếp theo, Tạ Vãn U sẽ luyện chế đan dược dung hợp huyết mạch, nếu đan dược luyện thành, chắc chắn sẽ gây ra mối đe dọa lớn cho Thần Khải, nếu Thần Khải biết được, chắc chắn sẽ ra tay ngăn cản, vì vậy việc này phải làm thật kín đáo, không được để lộ bất kỳ tin tức nào.

Với bên ngoài, Tạ Vãn U vẫn đang "bế quan", duy trì hình tượng suy sụp, nhân cơ hội này để Thần Khải mất cảnh giác.

Nhưng trên thực tế, Tạ Vãn U đã khẩn trương chuẩn bị dược liệu luyện chế đan dược, nàng chuyên tâm nghiên cứu bệnh hỗn huyết, lần luyện chế đan dược này giống như kỳ thi tốt nghiệp, đan dược nàng luyện chế ra sẽ trở thành đáp án cho căn bệnh này.

Một khi hiệu quả của đan dược này được Thiên đạo công nhận, sau khi được mười đạo kim lôi tẩy lễ, nó sẽ trở thành đan dược Thiên cấp.

Còn Tạ Vãn U, sẽ trở thành Luyện đan sư Thiên cấp thứ tư của thế gian này.

Đan dược cấp bậc càng cao, dược liệu cần càng phức tạp, quá trình luyện chế cũng càng rườm rà, Tạ Vãn U bế quan ba tháng, sau khi ra ngoài, trực tiếp lập ra một danh sách cực dài.

Nhiều thứ như vậy, chỉ dựa vào một mình Tạ Vãn U thì rất khó có thể thu thập đủ trong thời gian ngắn, vì vậy toàn bộ Bích Tiêu Đan Tông và Huyền Thương Kiếm Tông đều ra tay, cố gắng kín đáo nhất có thể tìm dược liệu cho nàng, ngay cả Huyền Du Đạo Nhân cũng đóng góp không ít đồ cất giấu riêng.

Đứa nhỏ không giúp được gì nằm bò trên bàn nhìn người lớn đi đi lại lại bê dược liệu, chuyện có thể làm là không cản đường người lớn.

Nhiều dược liệu như vậy, rất nhiều thứ thứ phải xử lý đặc biệt trước, Tạ Vãn U bận đến chân không chạm đất, nửa ngày không thấy bóng dáng, Phong Nhiên Trú thì đi một chuyến đến Linh Trạch, giúp Tạ Vãn U lấy thêm một trong những dược liệu chính là cây rong biển đặc biệt kia, tốc độ bay của hắn rất nhanh, chẳng mấy chốc đã mang rong biển về.

Tạ Chước Tinh nhìn Phong Nhiên Trú đi ngang qua trước mặt, vội vàng chớp thời cơ, bay lên vai hắn.

Má của hắn được bộ lông ấm áp của đứa trẻ quét qua, cuối cùng Phong Nhiên Trú cũng dành cho nó một ánh mắt: "Làm gì đấy?"

Tạ Chước Tinh chắp hai bàn chân trước lại, ngồi rất nghiêm chỉnh: "Tiểu Bạch cũng muốn giúp, có chuyện gì Tiểu Bạch có thể giúp không..."

Phong Nhiên Trú suy nghĩ một lúc: "... Vậy thì đếm xem hiện tại đã chuẩn bị được bao nhiêu dược liệu?"

"Vâng!" Tạ Chước Tinh nhận nhiệm vụ của mình, vui vẻ đáp một tiếng, bay xuống đếm dược liệu.

Nó bước từng bước chân ngắn, nghiêm túc đi từ đầu đến cuối danh sách, thò đầu cố gắng nhận ra một chuỗi chữ dài trên đó, chỉ thấy hoa cả mắt.

Phong Nhiên Trú đưa rong biển tới đi tới: "Đếm xong chưa?"

Tạ Chước Tinh gật đầu nghiêm trang, giơ một bàn chân lên: "Ở đây có tổng cộng ba mươi sáu loại dược liệu."

"Ba mươi sáu loại?" Phong Nhiên Trú gật đầu: "Xem ra còn thiếu mười ba loại..."

Tạ Chước Tinh giật giật tai, có chút do dự hỏi một câu: "Hồ ly thúc thúc, thúc biết ba lạng "Xích thủ miêu" là con mèo gì không?"

Phong Nhiên Trú không hiểu biết gì về dược liệu, không chắc chắn nói: "Có lẽ là chân của mèo… màu đỏ?"

Tạ Chước Tinh không khỏi cúi đầu nhìn xuống bàn chân của mình, thật đáng tiếc là màu trắng.

Nó không khỏi có chút tiếc nuối: "A, Tiểu Bạch là mèo chân trắng."

Phong Nhiên Trú: "... Ngay cả khi chân của con có màu đỏ, nương con cũng sẽ không chặt chân của con để luyện đan đâu."

Huyền Du Đạo Nhân đi ngang qua vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa hai cha con, không khỏi khinh thường: "Mèo gì mà mèo, Xích Thủ Miêu là nấm! Nhìn xa giống như con mèo đỏ đang ngủ nên mới được đặt tên như vậy, không hiểu thì đừng nói lung tung."

Hóa ra là nấm, Tạ Chước Tinh dùng chân cào cào đầu, nghiêng đầu nhìn Phong Nhiên Trú, trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ, như đang tò mò tại sao Phong Nhiên Trú lại không hiểu cả kiến thức phổ thông như vậy.

"..." Phong Nhiên Trú không biết gì về dược liệu, ngoảnh mặt, lặng lẽ rời đi.

Năm ngày sau, mười ba loại dược liệu còn lại đã chuẩn bị xong, Tạ Vãn U suy nghĩ hồi lâu, quyết định đặt địa điểm luyện chế đan dược tại Huyền Thương Kiếm Tông.

Một là, bên ngoài Huyền Thương Kiếm Tông có trận pháp hộ sơn do Tổ sư gia thiết lập, đối với tai mắt và dò thám của Thần Khải, ít nhiều cũng có thể ngăn cản, cũng cho bọn họ thời gian ứng phó.

Hai là, nếu nàng luyện chế ra đan dược Thiên cấp, chắc chắn sẽ dẫn động dị tượng thiên địa, đến lúc đó, Thần Khải sẽ biết được hành động ngầm của nàng, không tiếc mọi giá đuổi giết nàng, vì vậy nàng cần tìm một nơi luyện đan ít người để tránh gây thương vong cho người vô tội.

Bình Luận (0)
Comment