Tạ Vãn U lấy ra từ trong lòng một viên đan dược Thiên cấp mới luyện: "Đây là con đường sống duy nhất của hắn."
"Ta vẫn chưa thử nghiệm hiệu quả của viên đan dược này, nhưng..."
Tạ Vãn U nhắm mắt lại.
Nhưng đã không còn thời gian nữa rồi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tạ Vãn U mở mắt ra, không còn do dự nữa, nàng bẻ miệng Bạch hổ đang không ngừng chảy máu, nhét viên đan dược màu vàng vào miệng hắn.
—-
"Hàn Thạch Lộ đến rồi!"
Huyền Hành Tử chạy nhanh vào, gần như đâm sầm vào cửa, tay ông siết chặt một chiếc bình sứ, chạy đến bên Tạ Vãn U: "Thời gian cấp bách, tạm thời chỉ tìm được chừng này."
"Không sao, đã đủ rồi.” Tạ Vãn U lấy ra một chiếc kim bạc, cho vào Hàn Thạch Lộ, rửa sạch trong chốc lát, sau đó giơ tay, đâm chiếc kim bạc này vào người Bạch hổ đang vùng vẫy trên chiếc giường băng ngàn năm.
Bạch hổ đang phát cuồng, sức mạnh quá lớn, ba người Huyền Cực Chân Nhân, Huyền Minh Đạo Nhân và Độ Huyền Kiếm Tôn cùng nhau giữ chặt hắn, mới không để Bạch hổ giãy thoát ra.
Huyền Hành Tử nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của sư đệ, lo lắng hỏi: "Vẫn chưa có hiệu quả sao?"
"Vốn dĩ viên đan dược đó là dùng cho hỗn huyết bình thường, còn tình trạng của hắn đã là giai đoạn cuối của bệnh hỗn huyết.” Tạ Vãn U lại đâm thêm một mũi kim, nghiêng mặt, bình tĩnh đến mức có chút đáng sợ: "Cho nên muốn phát huy hiệu quả của thuốc còn cần một chút thời gian nữa, cần phải dùng châm cứu hỗ trợ."
Huyền Hành Tử thở dài, tiến lên, cùng mấy sư huynh sư đệ khác giữ chặt Bạch hổ.
Tạ Vãn U không ngẩng đầu lên hỏi: "Sư bá, tình hình bên Thần Khải thế nào rồi?"
Huyền Hành Tử nói: "Yên tâm, Yêu giới và Ma vực đều đã phái viện binh, những thế lực chống Thần Khải khác cũng lần lượt đến, hỗn huyết của Thần Khải bị họ chặn lại, không tiến vào được."
Tạ Vãn U khẽ "ừ" một tiếng.
Huyền Du Đạo Nhân đứng cạnh nàng thấy hốc mắt nàng đỏ lên, biết mặt ngoài nàng bình tĩnh, nhưng chắc trong lòng đang rất sợ hãi.
Huyền Du Đạo Nhân vỗ nhẹ vai Tạ Vãn U để an ủi, như muốn truyền cho nàng một sức mạnh nào đó: "Không sao! Đó là viên đan dược Thiên cấp được Thiên đạo công nhận, con phải tin tưởng Thiên đạo chứ."
"Con biết... nhưng con cứ nghĩ.” Tạ Vãn U chớp mắt, ép nước mắt trong mắt trở về: "Lỡ như con không cứu được hắn thì sao? Lỡ như viên đan dược này có thể cứu tất cả những hỗn huyết khác, nhưng lại không cứu được hắn thì sao?"
"Xú nha đầu, nói gì mà bi quan thế!" Huyền Du Đạo Nhân hừ lạnh một tiếng: "Chúng ta là thầy thuốc, là người giành mạng từ Diêm Vương! Cho dù hồn phách của bệnh nhân đã đến Điện Diêm Vương, cũng có thể kéo nó trở về."
Huyền Du Đạo Nhân trợn trắng mắt: "Ta thấy tên này mạng cứng lắm, chết không được đâu!"
Tạ Vãn U thấy cổ họng mình nghẹn lại, nàng cắn môi, lại rút ra một chiếc kim bạc.
"Tóm lại, cứ tin vào phán đoán của mình.” Cuối cùng Huyền Du Đạo Nhân thở dài, giọng nói chậm rãi: "Đây là viên đan dược do con luyện chế, con phải hiểu rõ công dụng của nó nhất, đừng vội, nếu không được thì vẫn còn sư tôn ở đây, sư tôn theo dõi cho con."
Tạ Vãn U gật đầu, ổn định tâm trạng, tiếp tục châm cứu.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cho đến nửa đêm, tình trạng của Bạch hổ mới dần ổn định, không còn xuất hiện triệu chứng nôn ra máu và co giật nữa, cũng đã chìm vào giấc ngủ.
Tạ Vãn U cùng Huyền Du Đạo Nhân băng bó những vết thương chảy máu do sức mạnh tràn ra làm căng nứt trên người hắn.
Huyền Du Đạo Nhân bắt mạch cho Phong Nhiên Trú, vẻ mặt đầy nghiêm trọng: "Tình trạng của hắn xem như đã ổn định, triệu chứng xung đột huyết mạch đã giảm bớt, nếu có thể tiếp tục duy trì, chắc chắn có thể bảo toàn được mạng sống."
"Chỉ là..." Huyền Du Đạo Nhân do dự một chút, quan sát sắc mặt của Tạ Vãn U, chậm rãi nói: "Ban ngày sức mạnh trong cơ thể hắn hỗn loạn, kinh mạch chảy ngược, s sẽ tổn thương đến não, ảnh hưởng đến trí nhớ và thần trí của hắn, con phải chuẩn bị tâm lý..."
"Vâng, con biết.” Tạ Vãn U ngồi xuống bên giường băng, đưa tay nhẹ nhàng vuốt trán Bạch hổ: "Chỉ cần hắn có thể sống sót là tốt rồi, sống sót, mới có hy vọng."
Huyền Du Đạo Nhân nói: "Con đã luyện đan dược hai ngày hai đêm, vừa bị sét đánh, lại vừa bận cứu người, bây giờ tình hình của hắn cũng đã ổn định, trước tiên con cứ đi nghỉ ngơi, ở đây cứ để sư tôn trông chừng là được."
Tạ Vãn U cũng thực sự cảm thấy cơ thể mình rất mệt mỏi, lúc này dây thần kinh của nàng vừa được thả lỏng, cảm giác mệt mỏi liền ùa đến.
Nhưng nàng thực sự không yên tâm về Phong Nhiên Trú, do dự không chịu đi, Huyền Du Đạo Nhân trực tiếp đuổi nàng ra: "Nhanh đi nhanh đi, mau chóng điều tức, đừng để hắn tỉnh lại mà con lại ngã quỵ."
Tạ Vãn U không lay chuyển được Huyền Du Đạo Nhân, đành phải quay đầu nhìn ba lần mới rời đi.
Trở về phòng của mình, Tạ Vãn U không chậm trễ nữa, tranh thủ thời gian uống đan dược rồi điều hòa nội tức, có lẽ vì quá mệt mỏi, không lâu sau nàng đã mơ màng ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại lần nữa, Tạ Vãn U phát hiện mình đang nằm trên giường, không biết ai đã đắp cho nàng một lớp chăn dày.
Tạ Vãn U vừa mới tỉnh dậy, cả người còn hơi mơ màng, nhìn thấy một lọn tóc bạc rủ xuống từ mép giường, trong lòng mừng rỡ, không kịp suy nghĩ nhiều, liền đưa tay về phía lọn tóc bạc đó: "... Phong Nhiên Trú?"
Tóc bạc lay động, người nằm bên giường nàng mơ màng ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt non nớt hằn vết đỏ: "Ưm? Nương, là Tiểu Bạch nha."
Tạ Vãn U ngẩn ra, hoàn toàn tỉnh táo.
Nàng hơi buồn cười, đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt mềm mại của Tạ Chước Tinh: "Đây gọi là gì, hổ hổ tương khanh?"
Tạ Chước Tinh không hiểu, nghiêng đầu khó hiểu.