Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 843

Chương 843 -
Chương 843 -

Hóa ra từ đầu đến cuối, tất cả chỉ là một cái bẫy dẫn gã vào tròng!

Còn gã, vì quá tự phụ, nên đã lao đầu vào bẫy.

Không đến mấy hiệp, những hộ vệ bảo vệ gã đã bị giết chết, trước khi bị đuôi rắn quất ngất, Cảnh Dị vội vàng triệu tập những hỗn huyết khác do gã điều khiển.

Giang Ánh Trần không thể nào đặt hết chú thuật cô lập ngắn hạn lên người từng hỗn huyết, gã vẫn còn cơ hội lật ngược thế cờ...

Ý thức của Cảnh Dị chìm vào bóng tối, không biết bao lâu sau, Cảnh Dị bị cơn đau đớn dữ dội khi ngã xuống đất đánh thức.

Gã mơ màng mở mắt, nhìn thấy xung quanh là một khu rừng rậm kỳ dị và tối tăm.

Ngũ tạng lục phủ đau đớn như bị xé rách, những chuyện xảy ra trước khi hôn mê nhanh chóng hiện lên trong đầu, toàn thân Cảnh Dị cứng đờ, cố nén mùi máu tanh trong miệng, chống tay xuống đất miễn cưỡng bò dậy.

Ngay lúc này, trước mặt gã đột nhiên xuất hiện một vạt áo trắng.

Một đôi giày thêu hoa sen xuất hiện, giẫm mạnh vào ngón tay phải của gã

Tiếp theo, một giọng nói mà Cảnh Dị không bao giờ quên được vang lên trên đầu gã, mang theo sự căm ghét đè nén, lạnh lùng nói: "Sư đệ, nhiều năm không gặp, ngươi có khỏe không?"

Hơi thở của Cảnh Dị đột nhiên trở nên gấp gáp, trong lòng gã cũng dâng lên sóng to gió lớn.

Là hắn ta! Quả nhiên là hắn ta!

Sau khi kinh hoàng, phản ứng đầu tiên của Cảnh Dị là ngẩng đầu nhìn ngón tay của Giang Ánh Trần.

Nơi vốn dĩ phải là ngón tay, giờ đây đã được thay thế bằng mười chỉ sáo huyết thuyết thay thế, Giang Ánh Trần không moc ngón tay, mà dùng mười chiếc chỉ sáo này để vẽ chú, phá giải chú thuật của gã trong thời gian ngắn.

Thật nực cười, ngay cả ngón tay Giang Ánh Trần cũng mất rồi, dựa vào đâu có thể cầm lại bút vẽ chú thuật! Tại sao ông trời lại thiên vị hắn ta như vậy, ban cho hắn ta vận may tốt như thế!

Thật không công bằng!

"Không công bằng!" Đôi mắt Cảnh Dị đỏ ngầu, giọng nói gần như gào thé: "Dựa vào đâu mà ngươi may mắn như vậy, bị ném vào Ma vực mà vẫn không chết, dựa vào đâu mà ngươi dùng ngón tay giả vẫn có thể vẽ ra chú thuật như vậy! Vì sao ngươi luôn được trời cao che chở, còn ta thì mãi mãi không bằng ngươi!”

“Chết đi!” Cảnh Dị giơ tay còn lại muốn túm lấy mắt cá chân của Giang Ánh Trần, cười nhạo: “Ngươi chết đi cho ta!”

Nhưng, tay gã chưa kịp chạm vào Giang Ánh Trần thì đã bị một người đột nhiên xuất hiện đá mạnh văng ra.

Vân Mi dẫm một chân lên mặt Cảnh Dị, khinh thường và căm ghét nói: “Vì sao? Ngươi có tư cách gì để hỏi vì sao? Loại tiểu nhân đê tiện như ngươi, đại khái từ lúc sinh ra đã không xứng đi.”

Mắng xong Cảnh Dị, Vân Mi quay đầu, nhìn Giang Ánh Trần: “Ánh Trần——”

Giang Ánh Trần hiểu ý gật đầu, từ trong ngực lấy ra một con dao găm, từ từ ngồi xuống bên cạnh Cảnh Dị.

“Ta vẫn luôn không quên ngày ngươi phản bội ta." Giang Ánh Trần áp lưỡi dao phát ra ánh sáng xanh vào ngón tay của Cảnh Dị, tự lẩm bẩm: “Nỗi đau đứt ngón tay, nỗi hận nhục nhã, bao nhiêu năm qua, ta chưa từng quên.”

Cảnh Dị đột nhiên nhận ra điều gì đó, giãy giụa, sắc mặt cũng hoảng hốt thấy rõ: “Dừng tay! Giang Ánh Trần, ngươi không được làm vậy! Ngươi không được!”

Vân Mi giữ chặt tay gã, ấn xuống dưới lưỡi dao của Giang Ánh Trần.

“Sao ta lại không được?” Giang Ánh Trần khẽ cười, mang theo một tia giải thoát khiến Cảnh Dị sởn cả gai ốc: “Đợi ta trả lại sư đệ một nhát dao năm xưa, cơn ác mộng này cũng nên kết thúc rồi.”

Giang Ánh Trần cười, trong tiếng hét kinh hoàng của Cảnh Dị, từ từ ấn lưỡi dao xuống.

Máu tươi bắn tung tóe, từng ngón tay bị chặt đứt, từ lúc đầu Cảnh Dị còn hét toáng lên, giãy giụa điên cuồng, đến sau này ánh mắt dần đờ đẫn, vừa khóc vừa cười.

Động tác của Giang Ánh Trần không hề dừng lại, hắn ta dùng tay đeo chỉ sáo, tao nhã chặt đứt hết ngón tay của Cảnh Dị.

Sau đó, hắn ta lau tay, quay sang nói với Vân Mi: “Chúng ta bắt đầu đi.”

Vân Mi hơi ngạc nhiên: “Vậy thôi sao? Không đâm gã thêm mấy nhát nữa à?”

Giang Ánh Trần lại lắc đầu: “Giúp Tạ đảo chủ quan trọng hơn.”

“Lại nói…” Giang Ánh Trần mím môi nói: “Thực ra báo thù với ta không còn quan trọng nữa, ta… đã có chỗ gửi gắm mới.”

Vân Mi nhìn hắn ta trong chốc lát, khóe môi không khỏi cong lên.

Cảnh Dị nằm vật vã giữa bọn họ, tức giận công tâm, phun ra một ngụm máu lớn.

Tạ Vãn U ngồi trên tường thành của chủ thành Ma vực, hướng mắt nhìn về phía xa, nơi có đội quân hỗn huyết đang tiến đến.

Con hổ lớn ngồi xổm bên cạnh nàng, cùng nàng ngắm nhìn phương xa.

Mặt trời lặn dần xuống đường chân trời có màu cam đỏ, chiếu lên người bọn họ, phủ lên một vòng ánh sáng vàng dịu nhẹ.

Tạ Vãn U nghiêng đầu, tựa đầu vào bờm lông rậm rạp trên cổ con hổ lớn: “Mặt trời sắp lặn rồi, vở kịch lớn này cũng sắp hạ màn rồi.”

Con hổ lớn khịt mũi, bị tóc của Tạ Vãn U làm cho hơi ngứa, thế là bắt đầu điên cuồng lắc người.

Tạ Vãn U bị lông rụng của hắn phủ đầy người, mặt đen lại ngồi thẳng dậy.

Một lúc sau, một cái đầu hổ to đột nhiên tiến lại gần, Tạ Vãn U cảm thấy lòng bàn tay có thêm một vật nhẹ bẫng, nàng cúi đầu nhìn xuống, phát hiện trong tay mình có thêm một bông hoa nhỏ màu trắng.

Tạ Vãn U ngạc nhiên mở to mắt, quay đầu nhìn về phía con hổ lớn, thấy hắn ngồi xổm bên cạnh mình, đang nghiêng đầu quan sát biểu cảm của nàng.

Phát hiện hình như Tạ Vãn U vui vẻ, hắn mới tiến lại gần, liếm mu bàn tay Tạ Vãn U, trong cổ họng phát ra tiếng gầm an ủi.

Tạ Vãn U vừa buồn cười vừa bất lực, nâng đầu hổ của hắn lên: “Chàng thật là…”

Nàng thở dài, hôn lên trán con hổ lớn: “Nhanh trở về đi, ta nhớ chàng.’”

Ánh hoàng hôn như lửa, rọi xuống vùng đất Ma vực tràn đầy giết chóc.

Bình Luận (0)
Comment