"Chúng ta đang đợi các ngươi ở đó."
Thiên Hư - đó là nơi chôn xương của các Thần thú từ Thượng giới rơi xuống sau trận đại chiến ngàn năm trước.
Tạ Vãn U cầm lá thư, nhắm mắt lại.
Phong Nhiên Trú nhận lấy lá thư, nhanh chóng đọc xong, hơi nhíu mày: "Bọn chúng muốn thần khí để làm gì?"
Tạ Vãn U mở mắt ra, ánh mắt hơi lạnh: "Thiên Hư là nơi chôn xương của Thần thú, tuy đã qua ngàn năm, nhưng nơi đó chắc vẫn còn sót lại một chút sức mạnh của Thần thú."
"Chắc bọn chúng muốn mượn thần khí kích hoạt sức mạnh còn sót lại trên xương của Thần thú, cùng với sức mạnh của thần khí, cùng nhau rót vào trong cơ thể Tiểu Bạch."
Tạ Vãn U hiểu rõ như vậy là vì ở dòng thời gian trước, Thần Khải cũng làm như vậy.
Sức mạnh của hàng trăm con hỗn huyết vẫn không thể đưa Tạ Yếm lên đến trạng thái đỉnh cao, vì vậy Thần Khải đã nhắm đến di cốt Thần thú. Nhưng bọn chúng không ngờ Tạ Yếm lại hi sinh chính mình, đảo ngược thời gian, phá hỏng kế hoạch của bọn chúng.
Còn bây giờ, có lẽ là vì Thần Khải vẫn chưa thể phá vỡ được lớp phòng ngự của Tiểu Bạch, lại nóng lòng muốn đưa Tiểu Bạch lên trạng thái đỉnh cao, khởi động kế hoạch cuối cùng của bọn chúng, nên mới nghĩ ra cách này.
Điều duy nhất mà Tạ Vãn U không hiểu là làm sao Thần Khải lại biết đến sự tồn tại của Tiểu Bạch, lại còn biết được trên người nàng có tất cả các thần khí?
Khả năng tệ nhất là trong Thần Khải có một người không bị xóa ký ức về dòng thời gian trước.
Vì nàng có thể biết được chuyện xảy ra ở dòng thời gian trước thông qua Nghiệt Kính Đài, nên không loại trừ khả năng có người khác cũng làm được.
Tạ Vãn U thầm nghiến răng, mặc kệ là khả năng nào, nàng cũng phải đến Thiên Hư!
Thật ra Thiên Hư cũng là một bí cảnh thượng cổ.
Cách đây ngàn năm, tộc Thần thú và Nhân tộc giao chiến, tộc Thần thú bại, bị trục xuất khỏi Thượng giới, tử trận tại đây, tràng linh lực mạnh mẽ còn sót lại trên di cốt của chúng đã làm bóp méo không gian, tạo nên bí cảnh Thiên Hư.
Thần Khải chính là từ bí cảnh Thiên Hư mà lấy máu Thần thú, trộn lẫn với nhau, tạo ra vô số hỗn huyết.
Nó là khởi nguồn của mọi bi kịch.
Nó là kết thúc của mọi bi kịch.
Vừa bước vào Thiên Hư, Tạ Vãn U đã thoáng ngẩn ngơ, cách xa ngàn năm thời gian, nàng như lại nghe thấy tiếng kêu than của đồng tộc vang lên bên tai.
Là hỗn huyết mang trong mình nhiều dòng máu Thần thú, Phong Nhiên Trú cũng cảm thấy khó chịu trong chốc lát, sau khi lấy lại tinh thần, hắn nắm chặt tay Tạ Vãn U, kéo Tạ Vãn U trở về thực tại.
Luồng tinh hồn trong kiếm Phất Sương hình như cũng cảm nhận được hơi thở của đồng tộc, không ngừng rung lên ở sau lưng, Tạ Vãn U đưa tay ấn xuống, gật đầu với Phong Nhiên Trú: "Đi thôi."
Hai người đi về phía trước, đi qua vô số hài cốt khổng lồ.
Đó là di cốt của Thần thú thượng cổ, mỗi con đều to lớn như núi cao, khi di cốt của chúng tụ lại với nhau, chúng tạo thành từng ngọn núi xương lớn.
Tạ Vãn U và Phong Nhiên Trú băng qua những hài cốt gồ ghề, cuối cùng cũng nhìn thấy nơi Thần Khải trú ngụ.
Đại Tế Ti đội mặt nạ quỷ đang cầm một cái lồng, trong lồng là một quả cầu ánh sáng nhỏ màu trắng, Tạ Vãn U thấy Tạ Chước Tinh đã chìm vào giấc ngủ, không bị thương gì, liền thở phào nhẹ nhõm.
Đại Tế Ti nói bằng giọng kỳ quái: "Thần khí mà ta muốn đâu?"
Tạ Vãn U và Phong Nhiên Trú nhìn nhau.
Vì Tiểu Bạch đã chìm vào trạng thái ngủ say phòng vệ thụ động, nên họ không còn gì phải kiêng dè nữa, thay vì giao nộp thần khí, không bằng trực tiếp giành lại đứa trẻ.
Không nói nhiều lời, hai người cùng ra tay, tấn công Đại Tế Ti.
Đại Tế Ti như đã đoán trước được, cầm lồng lùi lại như ma quỷ, nhiều bóng đen đồng thời xuất hiện từ phía sau ông ta, lao tới Tạ Vãn U và Phong Nhiên Trú.
Một mình khó địch bốn tay, Tạ Vãn U đành phải quay sang kéo chân những bóng đen này, còn Phong Nhiên Trú thì rất ăn ý đuổi theo Đại Tế Ti.
Tiêu hao sức mạnh với cường độ cao, Tạ Vãn U dần cảm thấy khó thở, trên cánh tay nàng dần xuất hiện những đường máu nứt như băng vỡ, ngũ giác cũng mất cảm giác trong chốc lát, đó là dấu hiệu cho thấy thể phàm không chịu nổi sức mạnh vận hành quá lớn, sắp nổ tung.
Chết tiệt, lại đúng vào lúc này... Tạ Vãn U hơi lo lắng, đang suy nghĩ cách phá vỡ thế trận, thì đột nhiên có mấy luồng kiếm khí mạnh mẽ từ bên hông bay tới, chém tan những bóng đen xung quanh nàng thành tro bụi.
Dung Độ đáp xuống bên cạnh nàng, thấy những đường máu dưới da nàng, sắc mặt đột nhiên thay đổi, đẩy nàng một cái: "Tuyệt đối không được sử dụng sức mạnh nữa, mau ra ngoài!"
Tạ Vãn U bị đẩy ra ngoài vài bước, đụng phải Huyền Du Đạo Nhân đang chạy tới.
"Sao con lại thành ra thế này!" Huyền Du Đạo Nhân kéo nàng ra khám mấy lần, sắc mặt đại biến, vội kéo nàng ra ngoài: "Muốn chết phải không, mau đi theo ta! Đừng dùng sức mạnh nữa!"
Tạ Vãn U không chịu nổi sức kéo của Huyền Du Đạo Nhân, bị kéo đến một vị trí xa chiến trường để ngồi xuống, Huyền Du Đạo Nhân vội vàng lấy đan dược cứu mạng ra cho nàng uống, ngồi bên cạnh nàng thở dài.
Tạ Vãn U ù tai hoa mắt, ngồi tại chỗ một lúc lâu, mới hơi tỉnh táo lại.
Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời trắng xóa, đột nhiên chống đầu gối, từ từ đứng dậy.
Huyền Du Đạo Nhân vội vàng nói: "Con muốn đi đâu, ngồi xuống cho ta!"
Tạ Vãn U miễn cưỡng cười: "Sư tôn, con còn một chuyện quan trọng phải làm... Đợi con làm xong, rồi sẽ ngủ một giấc thật ngon."
…
Tạ Chước Tinh bò ra khỏi ao máu.
Lúc này, cái ao đó không còn được gọi là "ao máu" nữa, toàn bộ ao đã khô cạn, còn Tạ Chước Tinh cũng từ dáng vẻ tám tuổi biến thành mười hai tuổi.
Chiều cao của cậu tăng lên, khuôn mặt cũng mất đi vẻ trẻ con, trở nên non nớt.
Cậu đứng dậy, loạng choạng đi về phía khu rừng nhỏ.
Con quạ mắt đỏ đậu trên cành cây cong queo, đảo mắt nhìn vị khách không mời mà đến có bộ dáng đi kỳ lạ này.