Tạ Vãn U đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén như kiếm, lớn tiếng chất vấn: "Các ngươi có thể nhìn thấy tình hình ở Hạ giới?"
Chúng tiên nhìn nhau, sau đó cùng nhau cười lớn: "Tất nhiên rồi, thần tiên có thể làm được mọi chuyện!"
"Thần tiên không chỉ có thể nhìn, còn có thể để thần thức tạm thời nhập vào cơ thể một người nào đó.” Để đánh sập phòng tuyến tâm lý của Tạ Vãn U, một vị tiên cố ý tiết lộ cho nàng một bí mật: "Nếu không thì ngươi nghĩ, tại sao Đại Tế Ti đó lại đột nhiên bắt giữ đứa con hỗn huyết của ngươi."
Thế giới của Tạ Vãn U như sụp đổ, nhất thời đứng như trời trồng.
Hóa ra là thế...
Bởi vậy mà Đại Tế Ti bỗng nhiên biết được sự tồn tại của Tiểu Bạch.
Bởi vậy mà Thần Khải có thể không ngừng phát triển ở nhân gian.
Thì ra là đám "thần" này đang đứng sau Thần Khải giật dây!
"Tại sao?" Giọng Tạ Vãn U đã khản đặc: "Tại sao lại làm như vậy... Các người rõ ràng đã có được tất cả những gì mình muốn."
Thần quan cười tủm tỉm nói: "Còn vì sao nữa, vì chán chứ sao."
Con đường lên trời bị phong tỏa, người ở Hạ giới không lên được, người ở Thượng giới không xuống được, tuổi thọ của thần thì vô tận, lâu dần, bọn họ đều chán ngắt cuộc sống không có gì thay đổi.
Quan sát Thần Khải từng bước thực hiện kế hoạch diệt thế, chính là cách họ tự tìm niềm vui cho mình.
Một số kẻ có tâm lý vặn vẹo sẽ hành hạ mèo chó, để đạt được cảm giác vui vẻ, có lẽ họ cũng xuất phát từ cùng một tâm lý như vậy.
Nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu và hỗn loạn do Thần Khải gây ra, họ sẽ cảm thấy một loại khoái cảm và kích thích méo mó.
Họ mới là "thần linh" đứng đằng sau Thần Khải, mới là kẻ chủ mưu đứng sau mọi chuyện.
Khoảnh khắc đó, Tạ Vãn U cảm thấy một cơn tức giận và đau đớn vô biên dâng lên trong lòng.
Lúc Tạ Yếm hiến tế bản thân, những vị thần tiên này đang làm gì?
Bọn họ đang thưởng thức nỗi đau, sự giãy giụa, sự sa ngã của cậu, và lấy đó làm niềm vui.
Nỗi đau khổ và sự hy sinh của tất cả mọi người, chỉ là đề tài để họ bàn tán sau bữa ăn.
Thật nực cười... Nực cười biết bao!
Lòng căm hận tràn ngập trái tim Tạ Vãn U, mỗi nhịp đập đều kéo theo một cơn đau như xé rách.
Tạ Vãn U nghĩ đến Phong Nhiên Trú chết dưới tay Tạ Yếm, nghĩ đến Tạ Yếm mang theo sự hối hận và tự trách mình đến chết, nghĩ đến sư tôn tự bạo mà chết.
Những người đó đều là người sống sờ sờ! Bọn họ hy sinh mạng sống vì người mình trân trọng, không nên trở thành trò cười cho những người này!
Giết đám thần này!
Đánh đám thần đáng chết này xuống đám mây kia!
Để cho bọn họ cũng giãy giụa đau khổ trong đống bùn nát!
Nàng phải trả lại toàn bộ nỗi đau của những phàm nhân lên trên người đám thần tiên này.
Sát ý cuộn trào không ngớt trong lòng, nắm đấm siết chặt của Tạ Vãn U khẽ run, đôi mắt cũng đỏ ngầu.
Chư tiên còn chưa nhận ra sự bất thường của Tạ Vãn U, vẫn đang cười lớn.
Chỉ có hệ thống là tuyệt vọng vang muốn kéo còi báo động.
Xong rồi, mọi thứ đều xong rồi.
Sao các ngươi lại đắc tội với nàng chứ!
Hiện tại Tạ Vãn U đã hoàn toàn dung hợp với sức mạnh của Tuyết Phách, lại vì vô tình cứu vớt vạn vật sinh linh, mang trên mình vô số công đức, thực lực cường đại, sớm đã không còn là người mà đám tiên suốt ngày khoa tay múa chân như bọn họ có thể sánh bằng.
Phong tỏa con đường lên trời, thần tiên ở Thượng giới đúng là sẽ không còn chịu sự đe dọa của những người phi thăng từ Hạ giới nữa, nhưng đồng thời, bọn họ cũng không thể thông qua việc xuống Hạ giới tích lũy công đức để nâng cao sức mạnh của bản thân.
Nói cách khác, hiện tại Tạ Vãn U chém bọn họ cũng chẳng khác gì chém rau.
Hệ thống nhìn chư tiên không hề có ý thức về nguy cơ, lại nhìn Tạ Vãn U sắp bị Sát hồn khống chế thân thể, rơi vào trầm mặc.
Gieo nhân nào thì gặt quả nấy.
Nó đã không còn cách nào ngăn cản.
Số mệnh của đám tiên gia này đã đến hồi kết.
Một trận gió lạnh đột ngột quét qua đám mây ngũ sắc trên trời.
Chư tiên đang nói cười bỗng im bặt.
Bọn họ kinh hoàng phát hiện, những vị thần tiên vừa rồi cười lớn nhất đều bị chặt đứt cổ.
Vết cắt ngay ngắn không chảy ra một giọt máu nào, nhìn kỹ mới thấy là vì mặt cắt đã bị băng giá đông cứng.
Bọn họ quay đầu lại, thấy Tạ Vãn U ngẩng đầu lên, cười đầy sát khí.
"Ta sẽ... giết sạch các ngươi."
Lúc đầu, chư tiên còn không để ý, cho rằng bọn họ đông người, chắc chắn có thể bắt được một con Tuyết phượng, nhưng đến khi bị giết đến mức tan tác, từ trên mây ngũ sắc rơi xuống thảm hại, bọn họ mới nhận ra sự đáng sợ của Tạ Vãn U.
Nàng quá mạnh... mạnh đến mức vô lý.
Đây là một cuộc tàn sát đơn phương đáng sợ.
Băng giá đóng băng khắp nơi, máu và các bộ phận cơ thể đứt lìa đều bị đông cứng dưới lớp băng dày. Nhận ra mình không phải là đối thủ, đám tiên nhân hèn nhát bỏ chạy tán loạn, nhưng Tạ Vãn U không đuổi theo mà chỉ nhắm thẳng vào Đế quân.
Chỉ trong vòng một khắc, trận chiến đã kết thúc.
Tạ Vãn U nắm chặt tóc Đế quân, đập mạnh đầu gã xuống đất, phát ra tiếng "bịch" lớn. Một vết lõm xuất hiện trên viên gạch linh, Đế quân cao cao tại thượng giờ đây đầu đầy máu, trở nên vô cùng thảm hại.
Tạ Vãn U ép gã ngẩng đầu lên, năm ngón tay bóp chặt cằm gã, móng tay cắm sâu vào mặt gã, để lại năm lỗ máu khủng khiếp: "Chết đi, ta muốn ngươi chết!"
Đế quân thở hổn hển, mắt đỏ ngầu, giọng khàn khàn, đột nhiên cười lên: "Ta biết... ngươi muốn gì..."
"Ngươi muốn đoàn tụ với người yêu và đứa con ở phàm giới, phải không?" Gã cười đầy ác ý: "Nhưng ngươi không biết ngươi đã bị Thiên đạo lừa rồi."
Tạ Vãn U mặt không biểu cảm: "Ý ngươi là sao?"
"Hỗn huyết, là tồn tại mà Thiên đạo coi là vật nghịch thiên như vậy, thì mãi mãi không có tư cách phi thăng."
Đế quân cười lớn, giống như lời nguyền rủa, gằn giọng nói: "Nói cách khác, các ngươi sẽ không bao giờ có thể gặp lại nhau trong suốt cuộc đời này!"