Tông chủ vừa nói, vừa véo nhẹ đôi cánh nhỏ màu xám trắng Tiểu Bạch thu lại bên mình, sau đó nắm lấy đầu cánh, nhẹ nhàng kéo ra, hỏi Tiểu Bạch: "Tiểu gia hỏa, bây giờ cánh có cảm giác gì?"
Tiểu Bạch căng thẳng bám chặt vào mu bàn tay của Tông chủ, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Tạ Vãn U.
Dù sao thì bị ông lão lạ mặt nâng trong tay, nó cũng hơi sợ.
Tạ Vãn U vừa nhìn thấy đôi mắt to tròn long lanh của nó, cả trái tim liền mềm nhũn, nhẹ giọng an ủi bảo bối: "Không sao, Tiểu Bạch chỉ cần nói có cảm giác gì là được, cánh có khó chịu không?"
Tiểu Bạch rụt rè lắc đầu, mắt đăm đăm nhìn Tạ Vãn U, cố gắng mô tả cảm giác của mình: "Cánh... cảm giác thật kỳ lạ, hơi tê, cũng hơi ngứa."
Tông chủ hiền hòa hỏi: "Tiểu Bạch có thể vỗ cánh không?"
Tạ Tiểu Bạch do dự một chút, thấy Tạ Vãn U khích lệ, mới thử phất cánh nhỏ sau lưng.
Cả khuôn mặt nhỏ của nó đều phồng lên, ngay cả ria mép trắng bên má cũng bắt đầu rung rinh, có thể thấy nó đã rất cố gắng, mặc dù vậy, chỉ có cánh bên trái vỗ được vài cái, còn cánh bên phải thì mãi không có phản ứng, ủ rũ cụp xuống một bên.
Tôn chủ sờ cánh bên phải của Tiểu Bạch, không lâu sau đã đưa ra kết luận: "Cánh bên phải trước đây có phải bị thương không? Có vẻ như xương bị trật, hơn nữa vẫn chưa lành hẳn."
Tông chủ đặt Tiểu Bạch lên bàn, tự mình lấy giấy bút, viết một toa thuốc: "May mà phát hiện còn sớm, nhanh chóng đưa Tiểu Bạch đi nắn xương lại, thuốc cũng phải uống, nó còn nhỏ, không dùng thuốc mạnh được, chỉ có thể uống thuốc có tính ôn hòa, từ từ hồi phục."
Tiểu Bạch vừa bị Tông chủ đặt lên bàn, lập tức nhảy phắt vào lòng Tạ Vãn U, nhanh chóng thu mình lại thành một cục nhỏ, chỉ thò ra nửa cái đầu nhỏ, lén lút quan sát những người khác trong phòng.
Nó tin tưởng nép vào vòng tay của nương, không nhận ra cơ thể nương mình đang cứng đờ.
Từ khi nghe Tôn chủ nói cánh bên phải của Tiểu Bạch bị trật xương, Tạ Vãn U như bị sét đánh.
Nàng đã nhớ lại cánh bên phải của Tiểu Bạch bị thương như thế nào...
Là khi Tiểu Bạch mới chào đời, nguyên chủ thấy đứa trẻ mình sinh ra lại là một "quái vật" nửa người nửa thú, trong cơn kinh hãi, ném Tiểu Bạch ra ngoài.
Tiểu Bạch rơi xuống đất, có lẽ xương cánh bên phải bị thương lúc đó...
Nếu Tiểu Bạch chỉ là một đứa trẻ bình thường, bị ném mạnh xuống đất như vậy, chắc chắn đã chết yểu từ lâu, nhưng Tiểu Bạch thì không, trong huyết mạch của nó có khả năng tự chữa lành mạnh mẽ từ cha nó, vết thương chí mạng này mới có thể lành lại được, nhưng xương bị trật ở cánh thì không thể tự nắn lại được.
Tạ Vãn U vẫn luôn nghĩ Tiểu Bạch không thể dùng cánh, là vì dinh dưỡng không đủ, cánh chưa phát triển hoàn thiện, nhưng nàng không ngờ, cánh của Tiểu Bạch còn mang vết thương tiềm ẩn như vậy.
Trong lúc nhất thời, hốc mắt Tạ Vãn U không khỏi nóng lên, vừa đau lòng vừa tức giận.
Tạ Vãn U không dám hình dung, tiểu thú mới sinh không được chăm sóc, phải trải qua những ngày đói rét đau đớn thế nào.
Tiểu Bạch trong lòng Tạ Vãn U hình như cảm nhận được điều gì, cái đầu nhỏ muốn ngẩng lên, Tạ Vãn U đè đầu nó lại, không muốn để con nhìn thấy dáng vẻ thất thố của mình.
Bị nương giữ chặt đầu, Tạ Tiểu Bạch vừa nghi hoặc vừa hơi bất an, khẽ gọi: "Nương ơi?"
Tạ Vãn U cúi đầu hôn lên đỉnh tai nó, giả vờ thoải mái hỏi: "Sau này Tiểu Bạch phải uống thuốc đắng, có sợ không?"
Đỉnh tai nóng lên, Tạ Tiểu Bạch không khỏi rụt tai lại, dũng cảm nói: "Không sợ!"
Tạ Vãn U không khỏi bật cười, đồ ngốc, còn chưa nếm thử thuốc đắng thế nào đã nói không sợ rồi.
Các trưởng lão khác thấy lạ, cũng vây quanh, nhìn Tiểu Bạch nghiên cứu đủ kiểu.
Lâm trưởng lão tấm tắc khen ngợi: "Quả là có điểm kỳ lạ, rốt cuộc đây là con non của linh thú nào?"
Lê trưởng lão sờ sờ cặp sừng nhỏ tròn màu đỏ sẫm trên đầu Tạ Tiểu Bạch, trong mắt cũng lộ vẻ trầm tư: "Nhìn giống sừng nai?"
Tạ Tiểu Bạch bị sờ đến phát run, không nhịn được lùi về sau: "Ngứa quá!"
Lý trưởng lão quan sát tướng mạo của Tiểu Bạch: "Con non còn quá nhỏ, không thể nhìn ra manh mối gì."
Kiêng dè tâm tư nhạy cảm của đứa trẻ, các trưởng lão không trực tiếp hỏi đứa trẻ này rốt cuộc là con non mà Tạ Vãn U nhặt được từ đâu.
Mặc dù Tiểu Bạch gọi Tạ Vãn U là nương, nhưng không ai nghĩ bọn họ thực sự có quan hệ huyết thống, dù sao thì ví dụ về linh thú cấp cao kết hợp với con người quá ít, hơn nữa linh thú và con người không dung hợp với dòng máu, phần lớp đứa trẻ sinh ra sẽ bị tật bẩm.
Vì vậy, bọn họ càng thiên về việc Tiểu Bạch là hậu duệ yếu ớt bị linh thú cấp cao vứt bỏ.
Không có trưởng lão nào có thể nhận ra thân phận thực sự của Tạ Tiểu Bạch, có trưởng lão nói rất giống hung thú Cùng Kỳ thời thượng cổ, nhưng bị các trưởng lão khác bác bỏ: "Cùng Kỳ là hung thú, Tiểu Bạch là linh thú, làm sao có thể giống nhau được? Hơn nữa lông trên người Cùng Kỳ giống như gai nhím, làm sao có thể mềm mại như vậy?"
Tạ Vãn U cũng cảm thấy Tiểu Bạch không giống Cùng Kỳ lắm - ít nhất là chưa từng nghe nói máu của Cùng Kỳ có tác dụng chữa bệnh.
Một phen tranh cãi không có kết quả, cuối cùng Tông chủ lên tiếng hòa giải: "Được rồi, đứa trẻ còn nhỏ, bây giờ có thể nhìn ra điều gì? Đợi Tiểu Bạch lớn thêm chút nữa thì sẽ biết thôi."