Cho đến khi "cha" ngã xuống đất, Tạ Chước Tinh mới kinh ngạc phát hiện ra —nó đã đi theo một cha giả!
Nó đi theo nhầm người rồi!
Lúc này, bọn họ đã chạy rất xa, xung quanh không còn thấy bóng người nào khác, Tạ Chước Tinh nhìn bóng lưng chạy trối chết của "cha giả", cả người đứa trẻ đều ngây người.
Cùng lúc đó, Phong Nhiên Trú mặt mày u ám tìm đứa con bị lạc ở khắp nơi.
Để phòng ngừa lỡ như, hắn đã cải trang một chút, Tiểu Bạch ngốc nghếch này, không nhận ra hắn mà lại chạy theo người khác rồi sao.
May mà có Thiên đạo, sau khi xác định được vị trí của Tiểu Bạch, Phong Nhiên Trú liền đuổi theo.
…
Tạ Chước Tinh ngồi xổm tại chỗ một lúc thì nghe thấy giọng nói của Thiên đạo.
[Tiểu Bạch, chạy nhanh đi, chạy về phía đông nhanh lên]
"Phía đông?" Tạ Chước Tinh quay đầu nhìn trái nhìn phải, mơ màng nói: "Đâu là phía đông."
[Phía đông chính là——]
"Ta nhớ ra rồi! Nương đã dạy ta rồi!" Tạ Chước Tinh tự lẩm bẩm: "Trên bắc dưới nam trái tây phải đông——phía đông là bên này!"
Nhìn theo hướng mà Tạ Chước Tinh tự tin chỉ, Thiên đạo hiếm khi rơi vào im lặng: [...Tiểu Bạch, phương hướng không phải tính như vậy]
[Không kịp rồi, ngươi chạy về phía sau chếch sang trái nhanh lên]
Tạ Chước Tinh: "?"
Dù đứa trẻ có hơi cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn làm theo.
Nó quay người chạy về hướng Thiên đạo chỉ định, không biết linh cảm từ đâu, nó quay đầu lại nhìn một cái, liền nhìn thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc.
Tạ Chước Tinh dần dừng bước, ngây ngốc quay người lại.
Bóng dáng đó tiến lại gần, mặc dù khí chất có hơi thay đổi nhưng chính là nương của nó!
Đuôi của Tạ Chước Tinh đột nhiên dựng đứng lên, vô thức vẫy vẫy, lúc này đây, Tạ Chước Tinh hoàn toàn không nghe thấy tiếng cảnh báo của Thiên đạo nữa, trong mắt nó chỉ có nương đã xa cách nhiều ngày.
Mắt Tạ Chước Tinh đỏ hoe, lập tức đổi hướng, chạy về phía nương.
"Nương——"
Nó chạy đến chân nương, vui vẻ chạy vòng quanh nương, đuôi vẫy thành cánh quạt.
Một bàn tay nhấc nó lên, Tạ Chước Tinh đối diện với đôi mắt u ám lạnh lẽo.
"Lại thêm một kẻ giả mạo, vừa hay hầm lên để làm đồ nhắm."
Tạ Chước Tinh nghiêng đầu ngơ ngác: "?"
"Giả bộ đáng yêu cũng vô dụng." Tạ Vãn U lắc lắc nhóc giả mạo đáng ghét này, độc ác nói: "Ta đã nói rồi, một khi bị ta bắt được, chỉ có một kết cục."
Tạ Chước Tinh chớp chớp mắt, giơ chân lên biện bạch cho mình: "Tiểu Bạch không có giả bộ đáng yêu, Tiểu Bạch chỉ là... chỉ là thấy nương vui quá thôi."
"Còn giả vờ?" Giọng điệu của Tạ Vãn U âm u đáng sợ: "Cho ngươi thêm một cơ hội, ai phái ngươi đến đây?"
Tạ Chước Tinh run rẩy tai: "Không có ai phái Tiểu Bạch đến đây cả, Tiểu Bạch muốn tìm nương nên mới đến."
Vật nhỏ giả mạo cứng đầu cứng cổ, Tạ Vãn U không tin chút nào, ánh mắt sắc bén quét nhìn xung quanh: "Làm chuyện giả mạo này phải là một cặp mới đúng, cha ngươi đâu?"
Nhắc đến Phong Nhiên Trú, tai của Tạ Chước Tinh liền cụp xuống: "Vừa nãy có rất nhiều người, Tiểu Bạch đã bị lạc với cha."
Vừa tìm được nương thì cha lại mất tích, nó thực sự rất bất lực.
"Bị lạc?"
Là bị vứt bỏ như một quân cờ vô dụng đi.
Tạ Vãn U cúi nhìn vật nhỏ trong tay. Vật nhỏ giả mạo này thật sự quá giống, không biết đám người kia tìm ở đâu ra, làm nàng có chút cảm giác quen thuộc.
Nhưng làm sao Tiểu Bạch có thể xuất hiện ở đây chứ?
Rõ ràng hỗn huyết không thể phi thăng.
Trong lòng nàng lại đau nhói, Tạ Vãn U đột nhiên không muốn nhìn thấy vật nhỏ quá giống thật này nữa. Sau khi ném nó đi, nàng nặng nề bước đi.
Ý định giết chóc dâng trào, máu sôi sục, khao khát một cuộc tàn sát thỏa thích. Tạ Vãn U quay ngược hướng đi, từ bỏ vật nhỏ giả mạo, quay sang tìm con mồi khác.
Đi được một đoạn, phía sau vẫn vang lên những tiếng động xì xào, nàng bực tức quay đầu lại, thấy Tiểu Bạch giả mạo đang vội vã quay người, giả bộ liếm vuốt.
Tạ Vãn U lại đi thêm một đoạn, quay đầu lại, thấy nó hoảng hốt lao tới gốc cây bên cạnh, giả vờ mài móng.
"...”
Tạ Vãn U lạnh lùng nói: “Còn đi theo nữa, ta sẽ dùng người hầm canh đấy.”
Tạ Chước Tinh thấy nàng chịu nói chuyện với mình, liền vui vẻ lên tiếng: “Bây giờ Tiểu Bạch còn nhỏ, trên người không có thịt đâu, nương có thể nuôi con to lên một chút rồi hẵng ăn!”
...Chưa từng thấy con mồi tự đề nghị bị ăn thế này, Tạ Vãn U dùng ánh mắt hung tợn nhất nhìn nó, hy vọng có thể dọa được đứa nhỏ quá phiền phức này đi, nhưng vẫn không có tác dụng.
Nàng hung dữ với nó, nó giả ngu, nàng bỏ đi, nó đuổi theo.
Tạ Vãn U cảm thấy rất bực bội, nghĩ bụng thôi thì hầm nó luôn cho xong, nhưng khi sắp ra tay, nàng vẫn không nỡ.
Đi ra xa lắm rồi, Tạ Vãn U vẫn không thể thoát khỏi Tạ Chước Tinh dính như sam, nàng cực kỳ bực bội, cuối cùng từ bỏ ý định giết người, hóa thành Tuyết phượng bay đi.
Lúc này Tạ Chước Tinh mới sững sờ.
Sao nương lại biến thành chim lớn thế? Tạ Chước Tinh mơ hồ nghĩ như vậy, nhưng không có thời gian suy nghĩ kỹ, nương bay đi rồi, nó phải đuổi theo ngay!
Đã làm mất cha rồi, không thể làm mất cả nương!
Tạ Chước Tinh bám theo Tạ Vãn U bay đến Tê Ngô Cung, cố tình chui vào trước khi cánh cổng đóng lại.
Bên trong cung điện đặc biệt rộng lớn, có một cây đại thụ giống như tạc từ băng. Cành lá của cây đại thụ xòe rộng, nâng đỡ mái vòm của toàn bộ cung điện, khi con chim trắng như tuyết đậu xuống cành cây, những chiếc lá trong suốt và sáng như pha lê phát ra âm thanh va chạm thánh thót như tiếng ngọc vỡ.
Tạ Chước Tinh hạ xuống dưới gốc cây, ngẩng đầu nhìn lên cây đại thụ cao như ngọn núi, không biết làm sao.
Con chim trắng tuyết liếc nhìn nó một cái, nhắm mắt lại nghỉ ngơi không thèm để ý.
Cao như vậy, nó không thể nào bay lên được.
Tạ Vãn U yên tâm ngủ, không biết qua bao lâu, nàng đột nhiên nhận ra bên cạnh có một nguồn nhiệt nhỏ, Tạ Vãn U giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra, phát hiện trên cành cây bên cạnh mình có một cục lông nhỏ cuộn tròn.