Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 873 - Chương 873 - Hoàn Chính Văn

Chương 873 - Hoàn chính văn
Chương 873 - Hoàn chính văn

Tạ Chước Tinh bị chọc như một con búp bê lật đật, lắc lư trái phải, xấu hổ cúi đầu, nhìn chằm chằm vào móng vuốt của mình.

Một lúc sau, nó mới nhớ ra hỏi Phong Nhiên Trú: "Cha, sao bây giờ cha mới đến ạ."

"Cha có chút việc phải làm." Phong Nhiên Trú ngẩng đầu, nhìn về phía cánh cửa lớn đóng chặt: "Giờ cũng gần đến lúc rồi."

Tạ Chước Tinh không hiểu lắm, đang định hỏi thì cánh cửa lớn phía sau đột nhiên mở ra.

Tạ Vãn U đi ra, liếc nhìn Phong Nhiên Trú bên cạnh, hình như không ngạc nhiên, cười như không cười nói với Tạ Chước Tinh: "Tiểu Bạch, rốt cuộc cha ngươi cũng đến rồi, thừa dịp ta ngủ muốn trộm ngươi, không tốt lắm đi."

Tạ Chước Tinh không biết trả lời như thế nào, ngẩng đầu nhìn Phong Nhiên Trú.

Phong Nhiên Trú bình thản nhìn thẳng vào mắt Tạ Vãn U: "Ta đến đón Tiểu Bạch."

Tạ Vãn U dựa vào khung cửa, chống cằm đánh giá hắn, đột nhiên cười một tiếng: "Phải nói, đúng là rất giống... Các người đúng là bỏ công để lấy lòng ta." VipTruyenGG.com - ebook truyện dịch giá rẻ

Phong Nhiên Trú hơi nhíu mày: "Không có ai khác, ta và Tiểu Bạch đều đến từ Hạ giới."

Tạ Vãn U nhìn hắn, nhưng không nói gì.

Tạ Chước Tinh quay đầu nhìn cha nương, đột nhiên bị Tạ Vãn U bế lên, đặt vào trong Tê Ngô Cung: "Ngươi chơi ở đây một lát, đừng chạy lung tung, ta có chuyện muốn nói với cha ngươi."

Tạ Chước Tinh ngơ ngác bị đẩy vào trong, khi quay đầu lại thì cánh cửa sau lưng đã đóng lại.

Tạ Vãn U đẩy Phong Nhiên Trú vào một căn phòng khác, đẩy hắn ngã xuống giường mềm, ung dung nhìn hắn: "Nói đi, ai phái các người đến đây, mục đích của các người là gì?"

Phong Nhiên Trú ngồi dậy, thở dài: "Không ai phái ta đến, ta đã nói rồi, ta và Tiểu Bạch đều là thật."

"Thật sao?" Tạ Vãn U cúi xuống, đè đầu gối lên đùi hắn, từ trên cao nhìn xuống nói: "Vậy thì cởi quần áo ra, chứng minh cho ta xem."

Phong Nhiên Trú: "..." Chứng minh gì mà phải cởi quần áo.

Phong Nhiên Trú trầm mặt nhìn nàng, không nhúc nhích, Tạ Vãn U như bị ánh mắt này chọc tức, giật phăng thắt lưng của hắn: "Giả vờ cái gì, ngươi cố ý biến thành bộ dạng này, chẳng phải là cố tình đưa đến tận tay ta để ta... ưm!"

Phong Nhiên Trú nhíu mày, che miệng nàng lại, không cho nàng nói những lời quá đáng hơn.

Tạ Vãn U trừng mắt nhìn hắn một lúc, tay đột nhiên động đậy, luồn vào theo vạt áo đang mở.

Ánh mắt Phong Nhiên Trú hơi thay đổi, buông tay bịt miệng nàng ra, chuyển sang nắm lấy tay Tạ Vãn U.

Tạ Vãn U không để hắn ngăn cản hành động của mình, cúi xuống vừa quan sát biểu cảm của hắn, vừa thì thầm bên tai hắn một cách độc ác: "Ngươi xem bộ dạng của này của ngươi, hắn sẽ không thể nào giống ngươi được."

"..."

Phong Nhiên Trú thừa nhận, hắn thực sự có chút mạo hiểm, nếu gặp Sát hồn, khó tránh khỏi sẽ xảy ra xung đột, gặp Dục hồn hoặc Tham hồn thì sẽ chắc chắn hơn.

Vì vậy, hắn mới cố ý đợi đến khi Dục hồn của Tạ Vãn U xuất hiện mới đi ra.

Nhưng hắn không ngờ, Dục hồn của Tạ Vãn U lại có phong cách như vậy…

Sáng sớm hôm sau, khi Tạ Vãn U thức dậy, hơi khinh bạc nâng cằm của hắn lên: "Ngươi hầu hạ không tệ, từ hôm nay trở đi, cứ đến làm thế thân cho hắn đi."

"..." Phong Nhiên Trú mặt không biểu cảm: "Nếu ta nói không thì sao?"

"Ngươi dám sao?" Tạ Vãn U tiếp tục thì thầm bên tai hắn: "Ngươi cũng không muốn Tiểu Bạch biết chuyện tối qua đi?"

Phong Nhiên Trú: “...”

Có lẽ hắn đã nghĩ sai, Dục hồn này có vẻ khó đối phó hơn cả Sát hồn.

Dù sao thì Tạ Vãn U cũng để hắn ở lại, Phong Nhiên Trú chỉ có thể cố gắng phớt lờ những lời nhảm nhí của Tạ Vãn U, "nhẫn nhục chịu đựng" đi theo nàng.

May mắn thay, chẳng mấy chốc lại có chuyện mới thu hút sự chú ý của Tạ Vãn U——

Vì Tạ Vãn U đã giết quá nhiều người ở Thượng giới, tiên vị trống không, rất cần người mới để bổ sung.

Để lấy lòng Đế quân, vị thần quan phụ trách việc này đã dành ba ngày ba đêm để lập một danh sách, sau khi kiểm tra lại nhiều lần, mới cẩn thận dâng lên cho nàng.

Thậm chí Tạ Vãn U còn không thèm nhìn, tiện tay ném trả lại, không kiên nhẫn nói: "Ai có công đức cao nhất thì chọn người đó, chuyện nhỏ này cũng phải hỏi ta?"

Lời này làm cho thần quan sợ hãi run rẩy cáo lui, thậm chí còn không dám nói thêm lời nào.

Nhưng Phong Nhiên Trú lại như có điều suy nghĩ.

Tạ Vãn U nhìn hắn: "Ngươi đang nghĩ gì vậy?"

Phong Nhiên Trú đắn đo nói: "Có lẽ... nàng nên xem danh sách đó."

Nếu chọn người phi thăng theo công đức, thì Thẩm tông chủ cũng là người xếp đầu tiên.

Tạ Vãn U khinh thường khịt mũi: "Muốn lén xem danh sách, rồi sắp xếp người của mình vào sao, ta khuyên ngươi nên từ bỏ ý định này, nếu không đừng trách tối nay ta tàn nhẫn ở trên giường—— ưm."

Tạ Chước Tinh đang ăn bánh sữa, mơ màng ngẩng đầu lên: "Nương, cha, tối nay hai người định làm gì trên giường vậy ạ?"

"Không có gì đâu.” Phong Nhiên Trú bịt miệng Tạ Vãn U lại, bình tĩnh nói: "Chỉ là nói một số chuyện quan trọng thôi."

Tạ Vãn U không bỏ cuộc, đến lúc chạng vạng lại bắt đầu dụ dỗ thế thân vì lợi ích mà bán rẻ thân thể của mình: "Được rồi, chỉ cần ngươi chơi trò đó với ta, ta sẽ đưa danh sách cho ngươi xem."

"Không chơi, không xem." Phong Nhiên Trú dựa vào đầu giường đọc sách, không để ý đến nàng.

Tạ Vãn U nổi trận lôi đình, chỉ vào hắn nói: "Ngươi dám làm trái lệnh của ta, xem ra không cho ngươi nếm chút khổ là không được."

Cuối cùng Phong Nhiên Trú cũng buông quyển sách xuống, đau đầu day day huyệt thái dương: "Đừng giỡn nữa, đi ngủ."

Tạ Vãn U bị hắn ấn vào trong lòng, giãy dụa vài cái, bị Phong Nhiên Trú hôn lên huyệt thái dương, đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Phong Nhiên Trú vuốt ve mái tóc nàng, nhẹ giọng nói: "Sau khi nàng đi, ký ức về Tạ Yếm trên người Tiểu Bạch cũng biến mất."

Cuối cùng Tạ Vãn U cũng có chút phản ứng: "Tạ Yếm... thằng bé đi đâu?"

Phong Nhiên Trú nói: "Ngày thứ mười tám sau khi nàng đi, Thiên đạo tìm đến chúng ta, nói cho chúng ta biết tình hình của nàng. Để phi thăng gặp được nàng, Tiểu Bạch đã dùng toàn bộ ký ức về Tạ Yếm và một phần sức mạnh và kỹ năng, trao đổi với Thiên đạo."

Tạ Vãn U nghe xong thì nổi trận lôi đình, lập tức đứng dậy: "Thiên đạo dựa vào cái gì! Hại Tạ Yếm một lần vẫn chưa đủ sao? Ta đi tìm tên đó! Bắt tên đó trả lại sức mạnh và ký ức cho Tiểu Bạch!"

Nàng vừa định đi thì bị Phong Nhiên Trú kéo lại.

Phong Nhiên Trú nói: "Mang theo những ký ức đó, đối với Tiểu Bạch, chưa chắc đã là chuyện tốt."

Tạ Vãn U quay đầu nhìn hắn, Phong Nhiên Trú chậm rãi nói: "Thiên đạo đã hứa, sau khi Tiểu Bạch trưởng thành sẽ trả lại toàn bộ ký ức cho nó, đến lúc đó, Tiểu Bạch cũng đã đủ mạnh mẽ để gánh vác ký ức nặng nề đó."

Nhất thời Tạ Vãn U không nói nên lời, nàng không khỏi suy nghĩ, mất đi đoạn ký ức về Tạ Yếm, đối với Tiểu Bạch mà nói, rốt cuộc là tốt hay xấu.

Phong Nhiên Trú ôm Tạ Vãn U vào lòng, giống như đối xử với Tiểu Bạch, vỗ nhẹ lên lưng nàng: "Nàng nghĩ kỹ lại xem."

Tạ Vãn U im lặng một lúc lâu, mới nói: "Tiểu Bạch xứng đáng có một cuộc sống tốt đẹp hơn."

Nếu Tạ Yếm quyết định quên đi, giao ký ức cho Thiên đạo bảo quản, vậy thì hãy để những chuyện quá khứ đen tối đau khổ đó theo gió mà bay đi.

Đợi đến một ngày nào đó Tiểu Bạch muốn nhớ lại, có lẽ sẽ một lần nữa lấy lại đoạn hồi ức đã từng này.

Lại một ngày nọ, Tạ Vãn U bị tiếng chuông tiên liên tục vang lên đánh thức.

Nàng bực bội ngồi dậy: "Động tĩnh gì thế?"

Phong Nhiên Trú cũng ngồi dậy, lắng nghe một lúc: "Có lẽ là những người mới phi thăng lên đây."

Tạ Vãn U "Ồ" một tiếng, không mấy hứng thú.

Nhưng Phong Nhiên Trú lại xuống giường, quay đầu nhìn nàng: "Đi xem không?"

Tạ Vãn U không hiểu có gì đáng xem, nhưng Phong Nhiên Trú có vẻ rất muốn đi, nàng đang rảnh rỗi, cũng đi theo.

Đăng Tiên Đài đông nghịt người, những người mới phi thăng lên có già có trẻ, có nam có nữ, mọi người tụ tập lại nói chuyện, vô cùng náo nhiệt.

Ngay trong đám đông, Tạ Vãn U đột nhiên bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.

Người đó quay người lại, nhìn thấy nàng, nở một nụ cười hiền hòa.

"Vãn U, con cũng ở đây à."

Tạ Vãn U cảm thấy bên tai như có tiếng nổ nhỏ không thể nhận ra, cả thế giới trong nháy mắt như mất đi âm thanh.

Tạ Vãn U vô thức bước tới vài bước, như sợ làm tan vỡ cảnh tượng hoa trong gương trăng trong nước này, ngay cả giọng nói run rẩy cũng trở nên rất nhẹ.

"Sư tôn..."

Nàng chạy về phía Thẩm tông chủ, vạt váy quét qua mặt đất, trong nháy mắt băng tuyết tan biến hết.

Tạ Chước Tinh ngồi trong lòng Phong Nhiên Trú, vui vẻ chỉ tay về một hướng: "Cha ơi cha xem, ở đó mọc chồi non rồi."

Phong Nhiên Trú "Ừ" một tiếng, ánh mắt lướt qua đám đông, vô tình nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Tạ Chước Tinh cũng nhận ra, dựng thẳng tai kinh ngạc nói: "Là tổ sư gia!"

Phong Nhiên Trú không nói gì, chỉ hơi ngoảnh mặt đi, che giấu chút đỏ ửng dưới đáy mắt.

Khi đó, một nhóm người phi thăng mới bước vào Thượng giới còn hoang tàn, còn ở nhân gian vừa mới ngừng một trận tuyết lớn kéo dài nhiều ngày, những người dân chịu khổ vì Thần Khải bắt đầu xây dựng lại nhà cửa.

Núi non vạn dặm, đường đời thăm thẳm.

Quét tuyết tìm xuân, lại là một mùa tốt.

Bình Luận (0)
Comment