Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 878 - Chương 878 - Phiên Ngoại 5

Chương 878 - Phiên ngoại 5
Chương 878 - Phiên ngoại 5

Bạch hổ nghe xong, chỉ thấy càng thêm khó hiểu, hắn ngồi xổm xuống, dùng đuôi che hai chân chắp lại: "Nếu ngươi nói ngươi đến từ một trăm năm sau, vậy ta của tương lai đã thoát khỏi Thần Khải như thế nào?"

Tạ Vãn U khựng lại: "... Tự chặt chín cái đuôi."

Hình như Bạch hổ không bất ngờ với câu trả lời này, ánh mắt không thay đổi: "Nếu hiện tại ngươi đưa ta đi, tương lai của ta sẽ thay đổi không?"

Tạ Vãn U nghe vậy thì ngẩn ra, lắc đầu: "Sẽ không thay đổi."

Nhân quả đã định sẽ không thay đổi, sau khi nàng rời đi, Nghiệt Kính Đài sẽ tự động sửa chữa nhân quả, khiến mọi thay đổi trở về đúng quỹ đạo đã định.

Cho dù bây giờ nàng cứu Phong Nhiên Trú ra ngoài, sau khi nàng rời đi, tất cả ký ức liên quan đến nàng trong đầu Phong Nhiên Trú vẫn sẽ bị Nghiệt Kính Đài xóa bỏ và thay thế bằng ký ức tự chặt chín cái đuôi.

Nàng đúng là đã trở về một trăm năm trước, nhưng nàng không thể thay đổi số phận của bất kỳ ai.

"Vậy tại sao ngươi còn phải làm việc vô ích?" Giọng Bạch hổ trầm xuống: "Rõ ràng là vô dụng..."

Tạ Vãn U cụp mắt, nắm lấy chân hắn: "Chuyện tương lai đúng là không thể thay đổi, nhưng ít nhất, khi ta còn ở đây một ngày, Thần Khải sẽ không thể bắt nạt chàng.”

Ai có thể nhẫn tâm nhìn người mình yêu phải vật lộn trong đau khổ mà không động lòng.

Cho dù tương lai sẽ không thay đổi... ít nhất thì sự tự do và vui vẻ lúc này là có thật.

"Chàng đi theo ta đi." Tạ Vãn U dụ dỗ hắn: "Chàng không muốn nhìn xem bầu trời bên ngoài sao?"

"Không muốn." Bạch hổ lại nằm xuống, không hứng thú quay đầu đi: "Nếu tương lai không thể thay đổi, vậy thì đừng làm gì uổng phí nữa."

Nói dối, rõ ràng hắn rất muốn rời khỏi Thần Khải, Tạ Vãn U ngồi xổm bên cạnh hắn nhìn hắn một lúc, đột nhiên linh quang lóe lên: "Có phải chàng sợ ta đánh không lại những người Thần Khải đó nên mới dứt khoát từ chối không?"

Bạch hổ lãnh đạm nói: "Không phải."

Tạ Vãn U lại gần hắn: "Ta rất lợi hại, trước khi đến đây, ta đã là Đế quân của Thượng giới rồi, đưa chàng rời khỏi Thần Khải dễ như trở bàn tay."

Bạch hổ không hề lay động: "À? Đế quân của Thượng giới cũng sẽ bị nhốt trong Thần khí mà không ra được sao?"

Tạ Vãn U suýt thì nghẹn họng, biện giải: "Đã nói rồi, không phải không ra được, mà là sức mạnh của ta quá lớn, nếu làm hỏng Nghiệt Kính Đài, chàng và Tiểu Bạch sẽ không trở về được, vì vậy ta chỉ có thể ẩn mình chờ đợi để hội hợp với các ngươi."

"Thật sao? Ta không tin." Bạch hổ thong thả liếm chân, Tạ Vãn U lập tức bịt miệng hắn không cho hắn liếm, dứt khoát đe dọa hắn: "Chàng không đi theo ta, ta sẽ đánh cho chàng bất tỉnh rồi mang đi."

"..."

Cuối cùng, Bạch hổ cũng dùng ánh mắt phức tạp quay đầu nhìn nàng.

Không chịu nổi sự dụ dỗ và uy hiếp của Tạ Vãn U, cuối cùng hắn cũng đồng ý cùng Tạ Vãn U rời khỏi Thần Khải.

Sức mạnh hiện tại của Tạ Vãn U quá lớn, không thích hợp để tấn công mạnh, vì vậy cách trốn thoát được lựa chọn là dựa vào tốc độ để giành chiến thắng.

Bản thể của nàng là Tuyết phượng, tốc độ bay không kém gì Phong Nhiên Trú thời kỳ đỉnh cao, chỉ cần nàng bay đủ nhanh, Thần Khải chắc chắn sẽ không đuổi kịp.

Kế hoạch trốn thoát được định vào rạng sáng ngày thứ ba, hôm đó trời mới tờ mờ sáng, Tạ Vãn U đã đạp tung cửa lồng của Phong Nhiên Trú, kéo hắn ra ngoài một cách ngang ngược.

Thiếu niên bị nàng nắm tay, rõ ràng có chút không tự nhiên, mãi đến khi nhìn thấy đội hộ vệ nghe thấy động tĩnh mà chạy đến, sắc mặt mới trở nên lạnh lùng.

Ngón tay hắn khẽ động, đang định ra tay, Tạ Vãn U bên cạnh không biết làm gì, đội hộ vệ đang tấn công về phía họ đột nhiên biến thành tượng băng, "phịch" một tiếng rơi xuống đất.

Băng giá âm thầm lan dọc theo mặt đất và tường, liên tiếp đóng băng mọi vật sống mà nó chạm tới, Tạ Vãn U dẫm lên lớp băng dưới chân ngày càng dày, nói với thiếu niên đang ngẩn người: "Đi thôi."

Vượt qua những bức tượng băng trong suốt, họ đi một mạch thông suốt rời khỏi Luân Hồi Đài, ra đến bên ngoài, càng nhiều binh lính truy đuổi bao vây lại, thiếu niên cảnh giác nhìn quanh một vòng, sống lưng hơi cong, lúc nào cũng sẵn sàng biến thành bản thể để phản công.

Ngay lúc này, Tạ Vãn U bên cạnh vung tay áo, giống như ảo thuật, một nhóm lớn binh lính truy đuổi lại biến thành tượng băng.

Thiếu niên: "..."

Sáng nay hắn nhất định là chưa ngủ dậy.

Tạ Vãn U thấy thiếu niên ngẩn người, trong lòng hơi đắc ý, vốn định ra tay thêm lần nữa, hình như cảm nhận được Nghiệt Kính Đài bắt đầu lung lay sắp đổ, đành phải tiếc nuối thu tay lại, câu một ngón tay của hắn: "Ngẩn ra làm gì, đi thôi."

Thiếu niên chỉ cảm thấy như đang mơ, thậm chí quên cả quá trình mình rời khỏi Thần Khải như thế nào, chỉ nhớ được bộ lông vũ dài mỹ lệ của Tuyết phượng.

Cho đến khi đôi chân đạp lên bãi cỏ, hắn mới đột nhiên tỉnh táo lại, như vừa tỉnh mộng mà quan sát xung quanh.

Đó là một bãi cỏ xanh mướt, điểm xuyết những bông hoa, không khí thoang thoảng mùi hương cỏ cây dễ chịu, không còn mùi hôi thối của máu tanh nồng nặc như trước nữa.

Bên cạnh bãi cỏ là một con suối trong vắt, thiếu niên giẫm lên cỏ đi chân trần đến đó, cúi đầu xuống, nhìn thấy khuôn mặt của mình.

Trên mặt nước gợn sóng, xuất hiện thêm một gương mặt khác.

Tạ Vãn U cười nói: "Thế nào, ta không lừa chàng đi?"

Nhất thời thiếu niên không trả lời, hắn khom người xuống, dùng tay cảm nhận dòng nước trong suối, tiếng chim hót líu lo thỉnh thoảng vang lên trong rừng cây - đây là cảnh tượng mà hắn chỉ từng nhìn thấy trong mơ.

Hắn Cậu quay đầu lại, ánh mắt phức tạp nhìn Tạ Vãn U: "Ta tin ngươi không phải người của Thần Khải phái đến rồi."

Kể cả có là diễn kịch, thì Thần Khải cũng không thể đưa hắn đến nơi như thế này, tặng không cơ hội trốn thoát lớn đến vậy cho hắn.

Thiếu niên đứng dậy: "Tiếp theo chúng ta đi đâu?"

"Đi đâu nhỉ..." Tạ Vãn U xoa cằm suy nghĩ một lúc: "Thần Khải chắc chắn vẫn đang truy sát chúng ta, ta cũng không tiện dùng quá nhiều lực lượng... Vậy xem ra chỉ còn cách đi đầu quân cho tổ sư gia thôi."

Quá trình vào Huyền Thương Kiếm Tông diễn ra khá thuận lợi, dù sao Tạ Vãn U vẫn còn một thân công pháp của Huyền Thương Kiếm Tông, chỉ cần giải thích đôi chút, Huyền Hằng Tử và những người khác đã nửa tin nửa ngờ đưa họ đi gặp Huyền Thiên Tổ Sư.

Đây là lần đầu tiên Tạ Vãn U nhìn thấy Huyền Thiên Tổ Sư, tổ sư gia mặc một thân áo trắng, trông rất tiên phong đạo cốt, sau khi hỏi thăm chi tiết, liền cho phép nàng tạm thời ở lại Huyền Thương Kiếm Tông, cho đến khi rời khỏi nơi này, trở về hiện thực.

Tuy thiếu niên Bạch hổ mà nàng mang theo có lai lịch không rõ, nhưng vẫn được Huyền Thương Kiếm Tông tiếp nhận.

Sau khi ổn định ở Huyền Thương Kiếm Tông, Tạ Vãn U dần phát hiện ra, Phong Nhiên Trú được tổ sư gia thu làm đệ tử thứ năm là có lý do.

Tính cách thích động vật lông xù của tổ sư gia và các sư bá, từ trăm năm trước đã bộc lộ rõ ràng.

Ngày đầu tiên Phong Nhiên Trú đến, Huyền Hằng Tử và những người khác đã vô cùng hứng thú với con Bạch hổ này, thậm chí còn muốn sờ thử, kết quả không ngoài dự đoán bị Phong Nhiên Trú vô tình từ chối.

Đợi đến khi tin tức về việc trong tông có một con Bạch hổ truyền đến, các đệ tử đều chạy đến vây quanh Phong Nhiên Trú, hẳn là sợ Phong Nhiên Trú không thích ứng, tổ sư gia còn đặc biệt phân một ngọn núi trong Huyền Thương Kiếm Tông, cả ngọn núi đều dành riêng cho Phong Nhiên Trú ở.

Tạ Vãn U: "..."

Xem ra cho dù thời điểm khác nhau, thì tình yêu của mọi người đối với những thứ lông xù vẫn không thay đổi gì.

Tạ Vãn U từng đặt cho ngọn núi đó biệt danh là "Khu bảo tồn Bạch hổ hoang dã Huyền Thương Kiếm Tông", sau khi thả Bạch hổ lớn vào đó, thì môi trường an toàn và yên tĩnh rõ ràng khiến hắn thoải mái hơn nhiều.

Đợi đến khi quen thuộc với hoàn cảnh của Huyền Thương Kiếm Tông, cuối cùng hắn cũng không nhịn được mà đi ra khỏi rừng, tìm thấy Tạ Vãn U đã mất tích hai ngày trong Tàng Thư Các.

"Ngươi đang làm gì thế?" Thiếu niên kỳ lạ nhìn cuốn sách trên đầu gối của Tạ Vãn U nghi ngờ và do dự hỏi: "Ngươi đang... đọc sách sao?"

Người này đã tốn rất nhiều công sức cứu hắn ra khỏi Thần Khải, kết quả là hai ngày không thèm để ý đến hắn, ngược lại còn tự mình trốn ở đây đọc sách, hắn không hiểu Tạ Vãn U đang làm trò gì.

Tạ Vãn U thu hồi tâm trí khỏi cuốn sách, nhìn hắn, giải thích: "Đây không phải sách bình thường, là bí kíp đã thất truyền từ đời sau, cơ hội ngàn năm có một, nhân lúc chưa quay về, ta phải tranh thủ thời gian học một chút."

Sắc mặt của thiếu niên không khỏi trở nên phức tạp hơn, hắn nhìn Tạ Vãn U, muốn nói lại thôi.

Tạ Vãn U bỏ sách xuống: "Muốn nói gì thì nói đi, chúng ta có quan hệ gì chứ, chàng không cần phải câu nệ như vậy."

Nghe nàng nói vậy, cuối cùng thiếu niên cũng mở miệng: "Ngươi... bình thường cũng như vậy sao?"

Tạ Vãn U nghiêng đầu: "Ừ? Bình thường như thế nào?"

Thiếu niên Phong Nhiên Trú thành thật hơn nhiều so với Phong Nhiên Trú khi trưởng thành, nàng vừa hỏi, thiếu niên đã thành thật mở miệng: "Ngươi nói ngươi là đạo lữ của ta, ta tưởng, ngươi sẽ... luôn ở bên ta."

Hóa ra là đang băn khoăn về chuyện này, Tạ Vãn U mỉm cười cầm lại cuốn sách: "Tình cảm là hai chiều, không thể luôn để ta đi theo sau chàng được đúng không, ta cũng có việc riêng của mình, nếu chàng muốn ở bên ta, thì phải tự mình học cách tìm ta."

"Ai muốn ở bên ngươi chứ..." Mặt thiếu niên hơi đỏ, nhưng không lập tức quay người bỏ đi, ngược lại còn ngồi xuống đối diện với Tạ Vãn U.

Tạ Vãn U đưa một tay ra, nắm lấy một ngón tay của hắn, tùy ý nhéo nhéo.

Thiếu niên nhìn chằm chằm vào bàn tay đang cử động lung tung của nàng, cuối cùng vẫn mặc kệ nàng, rồi hỏi sang một vấn đề khác: "Ngươi là đệ tử của Huyền Thương Kiếm Tông sao?"

Tạ Vãn U thuận miệng đáp: "Đúng vậy, sư tôn của ta là đệ tử thứ sáu của tổ sư gia, Dung Độ Kiếm Tôn, nhưng sau này ta và Dung Độ Kiếm Tôn xảy ra mâu thuẫn, nên bị đuổi khỏi Huyền Thương Kiếm Tông."

Thiếu niên như nhớ ra điều gì đó: "Vậy ngươi đến Ma Vực bằng cách nào?"

Tạ Vãn U: "Ờ, nói ra thì dài lắm, tóm lại là bị người khác lừa."

"Sau đó ta cứu ngươi?"

"Cũng coi là vậy." Tạ Vãn U liếc nhìn hắn, có chút chột dạ.

Thiếu niên nắm bắt được sự thay đổi nhỏ này của nàng, khẳng định: "Ngươi chột dạ rồi, ngươi đang lừa ta."

Tạ Vãn U cố gắng che giấu sự thật: "Không lừa ngươi, thực sự là như vậy."

Nhưng thiếu niên vẫn không tin, nhất quyết phải hỏi cho ra lẽ, Tạ Vãn U bị hỏi đến nỗi xấu hổ và tức giận, nắm lấy cổ tay hắn, dọa: "Chàng hỏi nữa, ta sẽ hôn ngươi bây giờ!"

Chiêu này rất hữu dụng, thiếu niên bị lời nói vô liêm sỉ của nàng làm cho chấn động, sau đó tai đỏ bừng rồi chìm vào im lặng.

Ban đêm quay trở lại rừng, trong đầu hắn vẫn văng vẳng lời của Tạ Vãn U.

Hắn nằm sấp trên tảng đá, liếm lông mình dưới ánh trăng, vô tình ngửi thấy một chút mùi thuốc trên người Tạ Vãn U.

Hình như bị mùi hương này lôi kéo, cơ thể hắn có chút nóng ran.

Tại sao nàng không hôn mình? Trong lòng của hắn bỗng dưng xuất hiện suy nghĩ như vậy, rõ ràng là đạo lữ, tại sao nàng chỉ nói chuyện, chưa bao giờ thực sự thân mật với hắn?

Cảm giác kì lạ đó càng lúc càng mạnh, ngay cả tảng đá lạnh dưới thân cũng bị dị chút nhiệt độ nóng rực, thiếu niên lăn qua lộn lại trên đá, cuối cùng không nhịn được, đi tìm Tạ Vãn U.

Tạ Vãn U bị hổ lớn đánh thức giữa đêm, mơ màng vuốt đầu hổ: "Đừng làm ồn nữa, buồn ngủ quá..."

Sờ vào nhiệt độ bất thường, Tạ Vãn U khựng người lại, ngồi bật dậy, nhíu mày nhìn hắn: "Chàng bước vào giai đoạn phát tình rồi?”

Không đợi hổ trắng nói, Tạ Vãn U đã tự rút ra kim bạc: "Đừng sợ, ta chọc vài mũi là ổn."

Nhưng bàn tay cầm kim bị một bàn tay thon dài nắm lại, hổ trắng hóa thành dạng người, nhíu mày nhìn nàng, không hiểu sao trong lòng có chút bực bội: "Đối với người đó, nàng cũng chỉ chọc mấy mũi để giải quyết à?"

Tạ Vãn U mất một lúc lâu mới nhận ra "người đó" là Phong Nhiên Trú trưởng thành.

Đây là ghen với phiên bản trưởng thành của mình à?

Tạ Vãn U không nhịn được cười: "Bây giờ chàng vẫn còn nhỏ, nếu ta đụng vào chàng thì khác gì cầm thú chứ?”

Thiếu niên chững lại một lúc, sau đó quay mặt đi, ngượng ngùng nói: "Taa đâu còn nhỏ...ta đã trưởng thành rồi." Ba từ cuối cùng còn đặc biệt nhấn mạn.

Hả? Đã trưởng thành rồi?

Tạ Vãn U ngạc nhiên nhìn hắn: "Thật sao, không...không giống lắm."

Chính sự nghi ngờ đó đã hoàn toàn chọc giận thiếu niên.

Thiếu niên lạnh lùng nói thẳng: "Nàng không hôn ta vì cảm thấy có lỗi với hắn?"

Tạ Vãn U sững sờ trước câu nói đó, bật cười nói: "Hai người đều là một, ta có gì phải cảm thấy có lỗi chứ?"

"Vậy hôn ta đi." Thiếu niên nuốt nước bọt, mặt ửng hồng, nhưng vẫn rất kiên quyết nói: "Ngay bây giờ."

"..."

Tạ Vãn U lúng túng nhìn hắn một lúc, đưa tay lên: "Có lẽ vì giai đoạn phát tình, nên chàng mới không bình tĩnh như vậy, hay là ta đâm một mũi trước….”

Nàng chưa nói xong, thiếu niên đột ngột áp sát lại gần, Tạ Vãn U vô thức lùi lại, nhưng bị nắm chặt sau gáy.

"Nàng tránh ta." Thiếu niên u ám hỏi: "Tại sao?"

Tạ Vãn U cắn môi, cuối cùng nói: "Ta quen với phiên bản hàng trăm tuổi của chàng, đột ngột thân mật với phiên bản trẻ tuổi như thế này, ta cảm thấy không ổn..."

"Nàng không chấp nhận được ta bây giờ sao?" Có lẽ do ảnh hưởng của giai đoạn phát tình, khóe mắt và lông mày của hắn thoáng ửng hồng, rõ ràng đã động tình. Hắn cúi đầu xuống một chút, cảm nhận quá trình nàng dần thấm đẫm mùi hương của mình, cảm thấ hài lòng lạ thường.

"Không sao cả." Hắn thì thầm: "Tất cả đều là ta mà, có gì khác đâu?"

Tạ Vãn U đẩy hắn ra một chút, thở dài: "Bây giờ chàng không tỉnh táo, chờ sau khi chàng bình tĩnh rồi nói sau."

Nhưng Tạ Vãn U không ngờ , ngay sau đó, người đối diện đột ngột áp sát lại gần, rồi cổ nàng chợt cảm thấy một cơn đau nhói.

Cảm giác này có phần quen thuộc, Tạ Vãn U nhớ lại một lúc lâu, mới hoảng sợ nhận ra, lần đầu tiên nàng và Phong Nhiên Trú...vẫn chưa vào trạng thái, Phong Nhiên Trú đã từng cắn cổ nàng, tiêm vào đó một loại chất kích thích.

Tạ Vãn U giật mình, vội đẩy hắn ra, nhưng đã quá muộn, cơ thể nàng trở nên mềm nhũn, nàng ngã vào vòng tay thiếu niên, không còn sức giơ ngón tay.

Tạ Vãn U:...

Chết tiệt, sơ suất rồi!

Đều tại Phong Nhiên Trú thời kỳ niên thiếu quá vô hại, khiến nàng thả lỏng cảnh giác với thiếu niên.

Giờ thì hay rồi, lật xe rồi!

Tạ Vãn U bị đè trên giường, chống vào ngực thiếu niên, gian nan nói: "Chờ, chờ đã..."

Nhưng vào lúc này thân thể thiếu niên đột nhiên trở nên căng cứng, Tạ Vãn U miễn cưỡng tỉnh táo lại, thấy thiếu niên ôm chặt lấy nàng, ngẩng đầu cảnh giác nhìn về phía cửa, nàng cũng theo bản năng nhìn về phía đó.

Cửa phòng, Phong Nhiên Trú với vẻ mặt sâu xa đang đứng đó, lạnh lùng nhìn bọn họ.

Tạ Vãn U:...

Tạ Vãn U: !!!

Cảnh tượng này quá kích thích, Tạ Vãn U thiếu chút nữa thì lên cơn đau tim.

Mẹ kiếp! Sao lại thế này!!

Tại sao Phong Nhiên Trú lại đến vào đúng lúc này!!

Đây có khác gì bắt gian không!

Trước mắt Tạ Vãn U tối sầm lại, cảm thấy mình sắp xong đời rồi.

Những chuyện sau đó không thể nói, quá hoang đường, hoang đường đến nỗi sau này Tạ Vãn U hoàn toàn không muốn nhớ lại.

Mãi đến khi rời khỏi mốc thời gian đó, Tạ Vãn U vẫn còn sợ hãi những chuyện xảy ra đêm đó.

Phong Nhiên Trú liếc nàng một cái: "Sao nào, còn luyến tiếc à?"

Tạ Vãn U mặt không biểu cảm nói: "Chàng xem vẻ mặt của ta đây, có phải là có ý luyến tiếc không?"

Tạ Chước Tinh ngồi xổm trong lòng Tạ Vãn U, vẫy đuôi nói: "Nhưng Tiểu Bạch đúng là hơi luyến tiếc người cha đó."

Tạ Chước Tinh là vào ngày thứ hai Phong Nhiên Trú đến, được Phong Nhiên Trú thời niên thiếu nhặt được, một hổ lớn hổ nhỏ chơi với nhau một hồi, Tạ Chước Tinh khá luyến tiếc người cha trẻ tuổi không nói một đằng làm một nẻo, còn chịu chơi trò trẻ con với nó.

Phong Nhiên Trú chọc vào đầu đứa nhỏ: "Vậy thì con ở lại."

Tạ Chước Tinh vội vàng lắc đầu: "Không được, Tiểu Bạch đi với người cha trẻ tuổi rồi, vậy người cha lớn tuổi hơn thì sao? Nương nói, người nên sống ở hiện tại."

Phong Nhiên Trú: "... Con đi rồi thì có làm sao, lại không cần con phụng dưỡng ta."

Tạ Vãn U cười chết mất, xoa đầu mèo con, tò mò hỏi: "Tiểu Bạch, con bị Nghiệt Kính Đài lừa vào đó thế nào?"

Tạ Chước Tinh suy nghĩ một chút: "Sau khi nương và cha vào hang động thì đều biến mất, Tiểu Bạch muốn vào xem thử, vốn dĩ Tiểu Bạch nhắm mắt lại, nhưng Tiểu Bạch đột nhiên nghe thấy một giọng nói, là nương lúc nhỏ đang cầu cứu, Tiểu Bạch nhịn không được nên mở mắt ra."

Tạ Vãn U hơi ngạc nhiên: "... Ta lúc nhỏ?"

"Đúng ạ.” Tạ Chước Tinh gật đầu: "Tiểu Bạch vào đó thì thấy nương lúc nhỏ bị nhốt trong một căn phòng, căn phòng chỉ có một cửa sổ, nhỏ xíu, ngay cả giường và chăn cũng không có, nương trông rất sợ hãi, cũng rất lạnh."

"Tiểu Bạch kể chuyện cho nương nghe, còn phun lửa sưởi ấm cho nương..." Tạ Chước Tinh nói đến đây, có chút mất mát: "Nương rất vui, muốn Tiểu Bạch ở lại mãi, nhưng Tiểu Bạch muốn trở về bên nương thật nên đã từ chối."

Tạ Vãn U im lặng xoa đầu Tạ Chước Tinh.

Nơi mà Tiểu Bạch vừa miêu tả, nàng biết đó là đâu.

Chính là phòng giam cấm túc của cô nhi viện đó, thời thơ ấu của nàng, nếu phạm lỗi sẽ bị nhốt ở đó.

Khi đó, nàng luôn cầu nguyện, hy vọng có người có thể đến trong bóng tối nói chuyện với nàng, bầu bạn với nàng trong những đêm giá lạnh.

Tạ Vãn U lấy lại tinh thần từ hồi ức, lại hỏi Phong Nhiên Trú: "Còn chàng, chàng vào đó thế nào?"

Phong Nhiên Trú im lặng một lúc, sau đó mở miệng: "... Cũng giống Tiểu Bạch."

"Hả?"

"Ta nghe thấy có rất nhiều người chế giễu nàng, bắt nạt nàng nên ta cũng mở mắt ra." Phong Nhiên Trú chậm rãi nói: "Ta vào đó thì giúp nàng dọa bọn họ chạy mất, nàng muốn ta ở lại mãi - nhưng ta cũng giống Tiểu Bạch, từ chối nàng."

Nghiệt Kính Đài muốn khiến bọn họ lạc lối trong dòng thời gian, tự nhiên sẽ đưa ra một số cám dỗ mà người ta không thể từ chối.

Người yêu/người thân đau buồn níu kéo, thường là một trong những thủ đoạn hiệu quả nhất.

"May mà các người không mắc lừa.” Tạ Vãn U cười nói: "Bằng không thì các người đều không thể quay về được."

Bọn họ vừa nói vừa lần theo dòng nhân quả, bước ra khỏi Nghiệt Kính Đài.

Khoảnh khắc đó, Tạ Vãn U và Phong Nhiên Trú đều sửng sốt.

Bọn họ trở về quá khứ, tuy không thể thực sự thay đổi số phận, nhưng hành động của bọn họ vẫn để lại một chút dấu vết trong nhân quả, những dấu vết đó biến thành ký ức, đột ngột xuất hiện trong đầu bọn họ, so với hiện thực, thì giống như một giấc mơ hơn.

Trong đầu Tạ Vãn U, ký ức cô đơn ngắm sao trong phòng giam cấm túc đã được thay thế bằng một ký ức khác, nàng không còn cô đơn nữa, một cục lông nhỏ xuất hiện, không chỉ nói chuyện kể chuyện cho nàng nghe, còn phun ra một luồng lửa nhỏ, sưởi ấm nửa người cứng đờ của nàng.

Đợi đến khi nàng lớn hơn một chút, ký ức bị bắt nạt và làm khó khi rời khỏi cô nhi viện cũng đã thay đổi, một con hổ lớn đột nhiên xuất hiện, dọa chạy tất cả những kẻ muốn cướp di vật của cha nương nàng.

Khoan đã - sao lại là Bạch hổ?

Phong Nhiên Trú liếc Tạ Vãn U một cái: "Thế giới đó không có chút linh khí nào, ta không thể hóa thành hình người."

Thì ra là vậy, Tạ Vãn U xoa mũi.

Nàng từng ở dị giới hơn hai mươi năm, Phong Nhiên Trú cũng biết chuyện này, hẳn là vì tò mò về đoạn trải nghiệm đó của nàng, Nghiệt Kính Đài mới có cơ hội nắm bắt, công phá phòng tuyến tâm lý của hắn.

Tạ Vãn U cầm Nghiệt Kính Đài trong tay chơi đùa vài cái: "Thực ra chiếc gương này cũng khá thú vị nhỉ."

Phong Nhiên Trú ở bên cạnh, vẻ mặt dần trở nên kỳ lạ: "Đúng là khá thú vị..."

Hắn nhìn sang, nheo mắt nguy hiểm: "Giải thích một chút, cái gì mà cho rằng ta ngửa mặt lên, chính là để cho nàng hôn?"

Tạ Vãn U giật mình, dùng Tạ Chước Tinh che mặt, lặng lẽ ngậm miệng: “...”

Điều này nói lên cái gì, làm người không thể lắm miệng!

Bình Luận (0)
Comment