Tạ Vãn U quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam nhân mặc áo bào màu xám đang chỉ trỏ vào người mặc quần áo rách rưới trên mặt đất, bên cạnh nam nhân áo bào xám là một công tử mặc cẩm y, bày ra vẻ khinh bỉ che mũi và miệng, những người khác thấy vậy, đua nhau nịnh bợ công tử cẩm y.
"Haizz, không còn cách nào khác, mỗi năm đều có mấy kẻ không biết tự lượng sức mình muốn thử sức trong Đại hội Thí luyện. Nếu Lê công tử thực sự không muốn nhìn thấy kẻ ăn mày này, không bằng ta tìm người lôi hắn ra ngoài?"
"Lê công tử bị làm cho bẩn chân rồi? Tiểu nhân giúp ngài lau một chút?"
"Thật không có mắt nhìn, mau lôi kẻ ăn mày kia xuống đi!"
Lê công tử nhíu mày, nhưng lại giơ tay ngăn cản nam nhân áo bào xám định lôi người đi, khinh thường nói: "Dù sao cũng chỉ là một người đáng thương mà thôi, lôi đi làm gì, cứ để hắn thử xem sao. Nếu không, tin tức truyền đi, lại còn người nói bản công tử ta tính tình nhỏ nhen, vô duyên vô cớ làm hỏng danh tiếng của Thiên Vũ Tông chúng ta."
Nam nhân áo bào xám vội vàng phụ họa: "Quả nhiên vẫn là công tử suy nghĩ thấu đáo!" Nói xong, hắn ta hung dữ nói với người nằm trên đất: “Còn ngớ ở đó làm gì, còn không mau cảm ơn sự độ lượng khoan hồng của!"
Nam nhân trên mặt đất không lên tiếng, chỉ rụt rè ngẩng đầu lên, để lộ đôi mắt hoảng sợ sau mái tóc bù xù, liếc nhanh nhóm người này rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, rụt cổ lại, tỏ vẻ nhút nhát.
Nam nhân áo bào xám thấy vậy thì cảm thấy nhàm chán, bực bội đá hắn ta một cái, đuổi theo Lê công tử rời đi.
Tạ Vãn U thấy Lê công tử và nhóm người của hắn ta đi về phía mình thì lặng lẽ lùi lại một bước, nhường đường cho nhóm người vừa nhìn đã biết là thích gây chuyện này.
Lúc Lê công tử đi ngang qua nàng, hắn ta không nhịn được cười khẩy: "Bây giờ dân quê nào cũng dám đến dự thi luyện đan."
Sau khi Lê công tử và nhóm người của hắn ta đi xa, những người khác tham gia Đại hội Thí luyện mới dám thì thầm bàn tán.
"Thật là ngông cuồng..."
"Người ta là thiếu Tông chủ của Thiên Vũ Tông, chưa đến năm mươi tuổi đã có thể luyện được đan dược nhất phẩm trung đẳng, hắn không ngông cuồng thì ai ngông cuồng?"
"Suỵt, đừng nói nữa, hắn chắc chắn có thể gia nhập Thiên Nguyên Đan Tông, người khác muốn nịnh nọt còn chẳng kịp, cẩn thận kẻ có lòng sẽ mách tội, đến lúc đó thì ngươi không có kết quả tốt đâu!"
Tạ Vãn U: "..."
Tạ Vãn U thầm nghĩ, hóa ra trước năm mươi tuổi có thể luyện được đan dược nhất phẩm trung đẳng thì đã được coi là thiên phú dị bẩm rồi, tiêu chuẩn của giới luyện đan thấp như vậy sao?
Người ta năm mươi tuổi luyện được nhất phẩm trung đẳng, còn nàng chỉ cần luyện mấy ngày là có thể luyện được đan dược nhất phẩm thượng đẳng.
Chẳng trách Lâm chưởng quầy lại nói nàng có thiên phú tuyệt cao...
Tạ Vãn U trầm ngâm một lúc, rồi đưa ra một kết luận — Cảm giác trở thành thiên tài, thật tuyệt!
Trận động viên phát biểu trên đàn tràng kết thúc, các trưởng lão bắt đầu gọi tên, những người được gọi tên lần lượt xếp hàng bước vào đàn tràng.
Tạ Vãn U để ý thấy nam nhân vừa bị đẩy ngã xuống đất đã đứng dậy, sau khi được trưởng lão gọi tên, hắn ta cúi đầu, khập khiễng đi về phía đàn tràng, cơ thể có vẻ không được phối hợp cho lắm.
Hắn ta tên là Tư Ngô.
Tạ Vãn U cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng chưa kịp nghĩ ra thì đã nghe trưởng lão gọi đến tên giả của nàng, Tạ Vãn U đành phải rời mắt khỏi Tư Ngô, bước vào đàn tràng.
Một đệ tử dẫn Tạ Vãn U đến chỗ của nàng: "Tạ Vãn, lò luyện đan của ngươi là cái này."
Tạ Vãn U nói cảm ơn, rồi đứng trước lò luyện đan.
Trên ghế chủ tọa, ánh mắt của Tông chủ Bích Tiêu Đan Tông như hữu ý như vô tình lướt qua nàng, Tạ Vãn U cúi mắt, hít sâu một hơi, để Tiểu Bạch trong tay áo giúp nàng nhóm lửa.
Thực ra trước khi lên đường vào sáng sớm, Tông chủ đã đặc biệt đến gặp nàng, nói về chuyện Đại hội Thí luyện.
Với năng lực của Tạ Vãn U, tất nhiên có thể dễ dàng đạt được thành tích nằm trong top đầu, nhưng ý của Tông chủ là muốn nàng tạm thời che giấu đi tài năng trong cuộc Đại hội Thí luyện này, kiểm soát thành tích ở mức trung bình khá.
Tạ Vãn U vẫn còn nhớ Tông chủ đã nói với nàng: "Thiên Nguyên Đan Tông nhắm vào Bích Tiêu Đan Tông đã lâu, nếu một thiên tài không chọn Thiên Nguyên mà lại chọn Bích Tiêu, vậy thì bọn họ thà hủy hoại thiên tài đó còn hơn để thiên tài đó giúp ích cho Bích Tiêu Đan Tông trong tương lai, Vãn U, ngươi hiểu không?"
Tạ Vãn U đương nhiên hiểu, có những thứ không có được thì phải hủy diệt, Thiên Nguyên Đan Tông đại khái cũng có cùng tâm lý như vậy.
Vì vậy sau khi bàn bạc, Tạ Vãn U và Tông chủ đã quyết định, lần Đại hội Thí luyện này, nàng chỉ cần luyện ra loại đan dược nhất phẩm hạ đẳng là được.
Thành tích này có thể nói là khá, nhưng cũng không đến nỗi quá nổi bật.
Nghĩ xong, Tạ Vãn U liền dựa theo đề bài Đại hội Thí luyện, tự mình lấy nguyên liệu cần thiết.
Xét đến vấn đề tỷ lệ thành công khi luyện đan không ổn định, trong Đại hội Thí luyện, người tham gia phải luyện ba lò đan dược trong thời gian quy định, lấy lò đan dược có phẩm chất cao nhất làm thành tích cuối cùng.