Xuyên Thành Mẹ Ruột Nhân Vật Phản Diện Phật Hệ Hằng Ngày

Chương 142

Hạ Hàn mở mắt ra, đầu đau dữ dội, huyệt thái dương nhảy thình thịch. Cơn đau đầu kịch liệt làm cho Hạ Hàn cấp tốc thanh tỉnh lại.

Hạ Hàn từ trên giường ngồi dậy, trước mắt tất cả đều cực kì lạ lẫm, trên mặt của anh nhưng lại không có nửa phần bối rối, mà là tỉnh táo đánh giá gian phòng này.

Trên tủ đầu giường toán loạn có một bình thuốc ngủ, vài viên thuốc vung ở phía trên, rất hiển nhiên chủ nhân thân thể này lựa chọn tự sát, mà anh lại đối với thân phận này hoàn toàn không biết gì cả.

Hạ Hàn nhịn không được đè tay lên huyệt thái dương, đến một thế giới lạ lẫm cũng không làm anh bối rối, nhưng khi anh nghĩ tới Diệp Phạm, trái tim của anh lại nổi lên đau đớn kịch liệt.

Anh không ở thế giới kia, Diệp Phạm làm sao bây giờ?

Mặc dù anh biết, tính tình Diệp Phạm kiên cường, nhưng anh lại rõ ràng sự biến mất của anh sẽ lại đả kích Diệp Phạm một lần nữa.

Đầu tiên là ba mẹ qua đời, người thân phản bội, hiện tại anh cũng cắt đứt liên hệ cùng Diệp Phạm.

Mà bọn họ vừa có cơ hội tiến thêm một bước, thay đổi quan hệ giữa của hai người. Hạ Hàn chỉ còn tiếc nuối, không có cách nào có thể đi tiếp cùng Diệp Phạm nữa.

Hạ Hàn không biết, Diệp Phạm cũng cất giấu tâm tư giống anh, cô muốn bộc lộ tình cảm của mình. Có điều, vận mệnh lại trêu đùa bọn họ, để bọn họ ở trong cái thế giới kia đều gặp phải chuyện ngoài ý muốn.

Hạ Hàn đứng dậy, đi ra khỏi phòng. Phòng khách cho dù lộn xộn nhưng lại rất sạch sẽ, trên ghế sa lon có một chút tư liệu, Hạ Hàn tiến lên, phát hiện lại là kịch bản một bộ phim.

Xem ra người này cũng là diễn viên, giống anh tại đời trước.

Hạ Hàn cầm lấy kịch bản trên ghế sa lon, phía trên ghi chú chi chít một vài thứ, có thể thấy được người này đối với nghiệp diễn có thái độ cực kì nghiêm túc.

Ngón tay của Hạ Hàn chỉ vào một trang cuối cùng trên kịch bản, kết cục phim là nhân vật chính lạm dụng thuốc ngủ, sau đó tử vong.

Người này có thể là nhập kịch quá sâu, muốn thử một chút phản ứng sau khi uống thuốc ngủ, nhưng lại làm cho mình mất mạng.

Hạ Hàn khẽ thở dài một hơi, đem kịch bản đặt ở một bên.

Một giây sau, ký ức lạ lẫm giống như là thuỷ triều dồn dập vọt tới, Hạ Hàn liền tiếp nhận toàn bộ ký ức của thân thể này. Ánh mắt anh từ có chút hoảng hốt trở nên rõ ràng.

Hiện tại anh chỉ có thể đem hồi ức thuộc về Diệp Phạm giấu dưới đáy lòng của anh.

Mà anh cũng nhất định phải học được cách tiếp nhận, trở thành một người hoàn toàn xa lạ.

Hạ Hàn cho rằng cuộc đời của anh cứ như vậy mà trôi qua, Diệp Phạm sẽ vĩnh viễn vắng mặt trong sinh mệnh của anh, mà anh cũng sẽ đóng vai thật tốt nhân vật này, dung nhập với thế giới mới này.

Thế nhưng vận mệnh lại mang đến cho anh một bất ngờ tột cùng.

Một ngày, Hạ Hàn người đại diện Quan Duệ đi đến, anh ta nhìn về phía Hạ Hàn: "Có một bộ phim truyền hình muốn cậu đến diễn nam chính."

Sau đó, Quan Duệ đem kịch bản đưa cho Hạ Hàn.

Hạ Hàn cúi đầu nhìn xem, ngón tay thon dài chậm rãi xẹt qua trang giấy. Hạ Hàn liếc mấy cái, thản nhiên mở miệng: "Kịch bản rất tốt."

Quan Duệ: "Mà đạo diễn vừa hay là người chúng ta quen biết. Chỉ là..."

Đội hình đạo diễn biên kịch của « Ẩn nấp Bến Thượng Hải » đều rất cường đại, nhưng có một nguyên nhân làm cho Quan Duệ do dự: "Nhân vật của cậu trong kịch bản, cùng Đường Cẩm có một cảnh quay thân mật."

Hạ Hàn chưa từng cùng nữ diễn viên nào quay qua cảnh thân mật, đây chính là Quan Duệ nguyên nhân chần chờ.

Quan Duệ tiếp tục nói: "Mà trong vài cảnh quay Đường Cẩm sẽ để cho thế thân đến diễn, nói cách khác cảnh quay thân mật này cũng là thế thân đến diễn." Anh ta nói từng câu từng chữ: "Thế thân của Đường Cẩm tên là Diệp Phạm."

Vừa dứt lời, Hạ Hàn đột nhiên ngẩng đầu, thanh âm lành lạnh trầm đi mấy phần: "Diệp Phạm?"

Anh mím chặt môi, tay run nhè nhẹ.

Diệp Phạm...

Anh đã bao lâu không nghe thấy cái tên này.

Người mà anh chỉ có thể ở trong trí nhớ tưởng niệm, cho rằng đời này cũng không còn có thể gặp được, chẳng lẽ cũng đi tới thế giới này?

Hạ Hàn suy nghĩ rất nhiều, nhưng anh rất nhanh liền trấn định lại. Anh đi vào thế giới này đã đủ không thể tưởng tượng nổi, khả năng Diệp Phạm cũng tới đây là rất nhỏ.

Diệp Phạm trong miệng Quan Duệ, rất có thể chỉ là trùng hợp trùng tên trùng họ mà thôi.

Tia sáng trong mắt Hạ Hàn biến ảm đạm. Nhưng trong lòng anh không khỏi dâng lên cảm xúc khác thường.

Cho dù biết Diệp Phạm này rất có thể không phải là ngừoi trong lòng anh, anh vẫn ra một cái quyết định.

Hạ Hàn thần xui quỷ khiến nói một câu: "Bộ phim này, tôi nhận."

Trong lòng của anh hiện lên một ý niệm rất rõ ràng. Cho dù chỉ có một khả năng rất nhỏ nhoi để có thể gắp được Diệp Phạm chân chính, anh cũng muốn đi thử một chút.

Khóe miệng Hạ Hàn cong lên một độ cong không dễ dàng phát giác.

Quan Duệ cực kỳ kinh ngạc, anh ta cho là mình nghe nhầm: "Cậu muốn quay cảnh thân mật?"

Hạ Hàn khôi phục trấn định, thanh âm lạnh lẽo: "Đạo diễn đối với tôi có ơn dẫn dắt, tôi nhận kịch bản này có vấn đề gì không?"

Quan Duệ thử thăm dò nhắc nhở một câu: "Cảnh thân mật là cùng thế thân Diệp Phạm quay..."

Hạ Hàn không nhìn Quan Duệ, tiếp tục xem kịch bản. Trong không khí yên tĩnh, vang lên thanh âm của Hạ Hàn: "Thử nghiệm quay một cái ngược lại cũng không sao."

Quan Duệ ngây ngẩn cả người. Anh ta cảm thấy ngày hôm nay Hạ Hàn thật sự rất kỳ quái, nhưng anh ta cũng không truy đến cùng: "Nếu cậu đã quyết định, vậy tôi sẽ báo cho đạo diễn."

Trong đầu Hạ Hàn hiện ra khuôn mặt của Diệp Phạm, màu da tuyết trắng, thanh lãnh tĩnh lặng.

Khóe môi anh nhẹ cong, im lặng cười.

« Ẩn nấp Bến Thượng Hải » rất nhanh liền tuyên bố nam nữ chính, mọi người biết Hạ Hàn muốn diễn bộ phim truyền hình này, đều gọi rất chờ mong.

Tất cả mọi người cho là Hạ Hàn nhận « Ẩn nấp Bến Thượng Hải », là bởi vì cùng đạo diễn có giao tình. Nhưng chỉ có Hạ Hàn biết rõ, anh làm như vậy chỉ là bởi vì anh nghe thấy được tên Diệp Phạm.

Bởi vì cô, đáng giá để anh làm như thế.

Vài ngày sau, Hạ Hàn tiến vào đoàn làm phim, mấy ngày trươc đều là phần diễn của những người khác, anh không có nhìn thấy Diệp Phạm. Sau khi quay một thời gian ngắn, Hạ Hàn được biết, ngày hôm nay chính là cảnh thân mật của anh cùng Đường Cẩm.

Đương nhiên, phần diễn của Đường Cẩm tất cả đều là từ Diệp Phạm đến diễn.

Ngày quay cảnh thân mật, Hạ Hàn đến so bình thường sớm một chút. Anh đến studio, ngay lập tức hướng chung quanh liếc mắt mấy cái.

Anh muốn biết thế thân của Đường Cẩm - Diệp Phạm hiện tại đã tới rồi sao?

Hạ Hàn nhìn một vòng, không thấy được khuôn mặt quen thuộc. Anh giống như vô ý hỏi một câu: "Mọi người đều đã đến đông đủ?"

Quan Duệ: "Diệp Phạm hình như còn chưa đến."

Con ngươi của Hạ Hàn trầm xuống, không nói gì. Anh dằn xuống cảm xúc dưới đáy lòng, đi thay đồ hóa trang.

Sau khi Hạ Hàn ra ngoài, anh cầm lấy kịch bản nhìn lại. Hạ Hàn buông thõng mắt, ánh mắt rơi vào trên kịch bản, tâm tư lại hoàn toàn không ở trên đó.

Trong lòng của anh vẫn luôn suy nghĩ về việc kia, anh thực sự muốn biết, Diệp Phạm ở thế giới này, đến cùng có phải là cô hay không?

Hạ Hàn đang nhập tâm suy nghĩ, lúc này, bên cạnh anh vang lên tiếng của Quan Duệ: "Hạ Hàn, cô gái kia chính là thế thân của Đường Cẩm, Diệp Phạm."

Hạ Hàn ngoài mặt không có chút rung động nào, nhưng không ai biết, dưới bề ngoài bình tĩnh kia, cất giấu thuỷ triều mãnh liệt.

Vui mừng, chờ mong, thấp thỏm... Đủ loại suy nghĩ xen lẫn hiển hiện.

Nhịp tim của Hạ Hàn bỗng dưng nhanh thêm mấy phần. Nhưng trên mặt anh không có biểu lộ, chỉ nhàn nhạt mở miệng: "Có đúng không."

Hạ Hàn chậm rãi quay người, ánh mắt nhìn qua. Ngừoi mà có tên giống như cô gái mà anh thích, nhưng lại bỏ lỡ mất, lúc này đang đứng trước mặt anh.

Dáng ngừoi cao gầy đứng cách Hạ Hàn một khoảng không xa, ánh sáng mờ nhạt chiếu vào trên mặt của cô, lập tức liền hấp dẫn sự chú ý của anh.

Cô có làn da trắng trắng noãn, ngũ quan tinh xảo thật đẹp, sắc sườn xám xanh đen phác hoạ ra thân hình của cô. Không thể phủ nhận, cô đích thựuc là một mỹ nhân.

Mọi người thấy Diệp Phạm, không khí yên tĩnh trong một chớp mắt, đáy mắt bọn họ đều lộ ra tia kinh diễm. Nhưng trong lòng Hạ Hàn lại nổi lên chút thất vọng.

Đây là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, cùng người trong trí nhớ của anh hoàn toàn không giống.

Dù vậy, trong lòng Hạ Hàn từ đầu đến cuối mang theo tia chờ mong ẩn giấu.

Có lẽ cô ấy cũng giống như mình, thay đổi khuôn mặt, thay đổi thân phận. Cô ấy cũng có khả năng là Diệp Phạm chân chính.

Nhưng anh cần một chút xíu thời gian tiếp xúc cới cô, mới có thể biết đáp án của vấn đề này.

Trong một chớp mắt ngắn ngủi, Hạ Hàn suy nghĩ rất nhiều, nhưng anh rất nhanh liền thu hồi ánh mắt. Trong studio còn có rất nhiều người, anh không thể để cho người khác nhìn ra điều gì bất thường.

Bắt đầu quay phim.

Hạ Hàn cùng Diệp Phạm ở hẻm nhỏ u ám, dựa theo sự phát triển của kịch bản, anh muốn cúi người xuống, gần tới cổ áo Diệp Phạm.

Hạ Hàn chưa từng quay qua cảnh thân mật, nhưng bởi vì đối tượng quay phim là Diệp Phạm, anh cũng không kháng cự.

Hạ Hàn cúi người xuống, khoảng cách của hai người càng ngày càng gần, anh gần như có thể ngửi thấy được mùi hương thơm ngát trên người Diệp Phạm.

Lúc này, Diệp Phạm lại cho một ánh mắt khác.

Đạo diễn hô ngừng, nói cho Diệp Phạm nơi này không nên diễn như thế. Diệp Phạm đứng tại bên cạnh Hạ Hàn, nói một tiếng thật xin lỗi.

Lúc đạo diễn nói chuyện cùng Diệp Phạm, trên mặt Hạ Hàn đạm mạc lạnh lẽo. Kỳ thật anh đang cẩn thận lắng nghe Diệp Phạm nói chuyện, anh nhìn ra được, kỹ năng diễn của Diệp Phạm vẫn còn rất ngây ngô.

Nhưng thái độ của cô lại hết sức nghiêm túc, nguyện ý tiếp nhận ý kiến của người khác.

Cảnh quay lại bắt đầu lại, lần này, đạo diễn phi thường hài lòng với biểu hiện của Diệp Phạm.

Về sau trong thời gian quay phim, Hạ Hàn vô ý thức đều luôn chú ý tới động tĩnh của Diệp Phạm.

Diệp Phạm của thế giới này vẻn vẹn bởi vì có tên giống cô, chỉ có một điểm tương đồng cực nhỏ như vậy, đã đủ để cho Hạ Hàn chú ý cô.

Anh đối với cô gái Diệp Phạm này, trong lòng cảm giác tóm lại là thấy có chút không giống.

Hạ Hàn phát hiện, cô diễn viên đóng thế Diệp Phạm này rất cố gắng, làm một thế thân, dù là phần diễn khổ cỡ nào, cô đều không có chút nào oán giận.

Đồng thời cô cũng rất thông minh, mỗi một lần đạo diễn chỉ đạo, cô đều sẽ nghiêm túc đi nghe, lần tiếp theo kiểu gì cũng sẽ hoàn thành càng tốt hơn.

Anh từng chút nhìn xem kỹ xảo của cô từ ngây ngô, chậm rãi trở nên thành thục. Trong đầu Hạ Hàn bỗng nhiên hiện lên một cảm giác quen thuộc như có như không.

Cô thật giống như Diệp Phạm, cũng cố gắng như vậy, vì mục tiêu mà nghiêm túc tiến lên, dù là phát sinh cái gì, cũng sẽ kiên định đi tới phía trước.

Hạ Hàn càng tới gần Diệp Phạm, cảm giác này lại càng tăng mãnh liệt.

...

Diệp Phạm cùng công ty Hoa Thụy ký hợp đồng cũng là do Hạ Hàn một tay thúc đẩy.

Cái tên Diệp Phạm cùng tính cách đều giống kiếp trước không có sai lệch, mà Diệp Phạm vừa cố gắng, đồng thời cũng có thực lực, Hạ Hàn tự nhiên nguyện ý giúp Diệp Phạm một tay.

Hạ Hàn biết Diệp Phạm ngày hôm nay sẽ cùng công ty Hoa Thụy ký kết, anh quỷ xui thần khiến lái xe đi tới công ty, chỉ là muốn nhìn xem sẽ gặp được Diệp Phạm hay không.

Chiếc xe màu đen lái vào đường phố phồn hoa ồn ào náo động, cách lớp thủy tinh, trong xe một mảnh tĩnh mịch.

Hạ Hàn không khỏi nghĩ đến lúc anh vừa tới thế giới này, anh nhiều lần tiếc nuối đã không cùng Diệp Phạm chính thức gặp mặt, ngắn ngủi một cái chớp mắt, bọn họ cũng đã cách xa hai thế giới.

Hạ Hàn còn nhớ rõ, lúc anh nhìn thấy những bóng lưng tương tự giống với Diệp Phạm, cũng nhịn không được ngừng chân dừng lại, thẳng đến khi anh nhìn thấy mặt họ thì lại lần nữa thất vọng.

Theo dòng ký ức của Hạ Hàn, xe của anh đã m tới bãi đỗ xe công ty Hoa Thụy, anh xuống xe, đi thẳng vào thang máy.

Thẳng đến khi Hạ Hàn đi vào phòng làm việc của mình, anh cũng không nhìn thấy thân ảnh của Diệp Phạm, anh hơi nhíu lông mày, không biết là do thất vọng hay là cái khác.

Sau khi Hạ Hàn xử lý tốt một vào chuyện, chuẩn bị vào thang máy rời đi. Lúc cửa thang máy mở ra, khi thân ảnh của Diệp Phạm xuất hiện, trong chớp mắt nhịp tim của Hạ Hàn trở nên rối loạn một chút.

Hạ Hàn trong nháy mắt hoảng hốt, giống như người mang cho anh hi vọng - Diệp Phạm, xuyên qua mộng cảnh của anh, đi tới trước mặt anh.

Vận mệnh của hai người họ từ đầu đến cuối giống như vẫn ở trong lòng bàn tay anh, vẫn như cũ chặt chẽ gắn liền cùng một chỗ, Diệp Phạm cho tới bây giờ đều chưa từng biến mất trong thế giới của anh.

Lúc này Diệp Phạm đã thay đi đồ hóa trang, cách ăn mặc tự cô phối, vô cùng đơn giản.

Hạ Hàn rất nhanh liền ngưng lại, bất động thanh sắc đi vào thang máy.

Anh giống như vô ý hỏi Diệp Phạm mấy vấn đề, anh cũng không rõ ràng mình đang có tâm tư gì, có lẽ chỉ là muốn cùng Diệp Phạm nói vài lời đơn giản.

Thang máy dừng lại, nhân viên công ty lục tục tiến vào thang máy, anh cùng Diệp Phạm bị ép dựa vào nhau, những người kia đưa lưng về phía bọn họ, tựa hồ vì bọn họ mà tạo ra một tấm chắn nho nhỏ.

Hạ Hàn lần đầu tiên cùng Diệp Phạm sát gần lại như vậy, bởi vì bên trong góc chỉ có hai người bọn họ, tâm thần của Hạ Hàn toàn bộ đều đặt ở trên người Diệp Phạm.

Diệp Phạm cùng cô ấy thật sự là rất giống, vẻn vẹn chỉ bằng trực giác của anh, Hạ Hàn thiếu chút khẳng định Diệp Phạm ở trước mặt chính là người anh muốn tìm.

Khoảng thời gian từ tầng trên hạ xuống đến tầng cuối cùng, đối với Hạ Hàn mà nói quá mức ngắn ngủi.

Thang máy mở ra, mọi người chen chúc nhau đi ra. Thang máy trống rỗng, Diệp Phạm ở bên cạnh hướng anh gật đầu ra hiệu rời đi, lúc Hạ Hàn nhìn bóng lưng của cô, vô ý thức vươn tay, nghĩ phải bắt được tay của cô.

Nhưng Hạ Hàn rất nhanh liền lấy lại tinh thần, anh lập tức từ trong ảo giác vừa rồi đi ra ngoài, anh tự nói với mình, Diệp Phạm làm sao lại xuất hiện ở đây.

Hạ Hàn nắm chặt lòng bàn tay, anh nhìn bóng lưng của Diệp Phạm, nhẹ giọng nói: "Hẹn gặp lại."

Trong thang máy ở chung một đoạn thời gian, đối với Hạ Hàn mà nói, tựa như là một đoạn nhạc đệm nho nhỏ. Anh thỉnh thoảng lại muốn đi tới công ty, nhưng rồi lại luôn đè x uống ý nghĩ này.

Thẳng đến Hạ Hàn nghe được khúc nhạc mà Diệp Phạm kéo đàn violon tại đầu đường Vienna. Khúc nhạc kia hầu như tất cả mọi người đều nghe qua, nhưng là có Hạ Hàn nghe ra nó khác biệt.

Ở kiếp trước, Diệp Phạm từng kéo qua thủ khúc này, Hạ Hàn từng nghe qua rất nhiều lần.

Lúc quay phim, lúc nằm tại trên giường bệnh, lúc đang tâm tâm niệm niệm nhớ về cô, Hạ Hàn liền nghe tất cả các từ khúc của Diệp Phạm.

Cảm xúc kinh hỉ trong nháy mắt lan tràn, Hạ Hàn lập tức cầm lấy điện thoại ở một bên, anh muốn gọi điện thoại cho người đại diện, đem toàn bộ hành trình mấy ngày nay của anh tất cả đều thoái thác.

Anh muốn trong thời gian nhanh nhất xuất hiện trước mặt Diệp Phạm, tìm tới cô, cũng nói cho cô tất cả.

Nhưng Hạ Hàn vẫn bức bách mình bình tĩnh lại, anh cùng Diệp Phạm còn rất nhiều thời gian, anh tin tưởng bọn họ cuối cùng sẽ ở cùng một chỗ.

Lúc Hạ Hàn phát giác ra Diệp Phạm chính là người kia, tâm tình của anh khó mà tự điều khiển. Nhưng Hạ Hàn lại biết rõ, kiếp trước, bởi vì Diệp Phạm vì trải qua biến cố, tâm tư của cô đã trở nên rất mẫn cảm lại không dám đối mặt anh.

Sau đó đủ việc mà Hạ Hàn làm, cũng chỉ là vì muốn ngày càng tới gần cô thôi.

Hạ Hàn dùng một thân phận mới, tiếp cận Diệp Phạm. Anh đi đến trước mặt Diệp Phạm, chính miệng nói cho cô biết, anh thích cô đến mức nào.

Cả một cái ngăn tủ đen đầy đ ĩa nhạc kia, là Hạ Hàn giống như ở kiếp trước đi khắp các nơi tìm, từng chút từng chút tìm thấy hồi ức quý giá.

Dù là làm chuyện gì, nh đều đem Diệp Phạm đặt ở vị trí trọng yếu nhất. Chỉ cần cô cần anh, anh sẽ xuất hiện.

Còn có màn cầu hôn kia, Hạ Hàn đã bỏ ra thời gian rất dài, vừa mua một gian nhà, vừa dùng phong cách cô yêu thích để trang trí, để trong này trở thành nơi lưu giữ hết tất cả những hồi ức đáng giá.

Nguyện vọng không hoàn thành được ở kiếp trước, anh muốn bù hết cho cô những điều tốt nhất ở kiếp này.

Nhìn Diệp Phạm hướng anh đi dần tới, giờ khắc này, Hạ Hàn đã đợi thật lâu thật lâu. Thẳng đến khi cô cuối cùng cũng trở thành cô dâu của anh.

...

Hạ Hàn cùng Diệp Phạm công khai mặc dù có chút bất đắc dĩ, nhưng sau khi họ cử hành hôn lễ đã làm cho ý nghĩ của mọi người triệt để thay đổi.

Sau khi kết hôn, tình cảm của hai người càng ngày càng sâu. Chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều chuyện này, trong hôn nhân của Diệp Phạm cùng Hạ Hàn là không tồn tại.

Bởi vì bọn họ chỉ cần có thời gian, liền sẽ bay đi tìm đối phương.

Hạ Hàn ở nước ngoài quay phim, quảng cáo Diệp Phạm quay đều đã sớm kết thúc, đoàn đội còn đang thương nghị phim mới, vừa vặn san ra một tuần lễ.

Một tuần lễ này, Diệp Phạm liền mua ngay một vé máy bay ra nước ngoài. Lộ trình quá xa, vừa đi vừa về cần tới hai ngày, Đô Đô phải đi nhà trẻ, việc học của bé không thể buông xuống. Cho nên, Diệp Phạm không có đem Đô Đô đi cùng, chỉ là một mình tới.

Đợi đến khi nhà trẻ cho nghỉ dài hạn, Diệp Phạm sẽ mang Đô Đô đi một chuyến. Ban đêm, Diệp Phạm cùng Hạ Hàn ngồi ở bên giường.

Hạ Hàn đang xem kịch bản, Diệp Phạm có chút thăm dò, cũng theo anh nhìn kịch bản mà anh nhận. Cô cũng không có gì, chỉ là sẽ đối với những cảnh quay hành động của anh cảm thấy khẩn trương.

Hạ Hàn luôn rất chuyên nghiệp, anh cùng Diệp Phạm cũng rất tôn trọng mỗi một diễn viên đóng thế, cho nên bọn họ lúc có cảnh hành động, sẽ không để cho diễn viên đóng thế thay thế mình đánh.

Diệp Phạm nhìn thoáng qua, biết đại khái, mấy ngày nay cảnh quay của anh cũng không quá nguy hiểm, thở dài một hơi.

Diệp Phạm đã sớm biết bộ phim này vợ của nam chính chỉ là phụ, kịch bản chủ yếu là vây quanh hai nam nhân vật chính bị cuốn vào vụ án hung sát mà triển khai.

Lúc này, cô bỗng nhiên nảy lên một ý nghĩ muốn trêu đùa anh.

Diệp Phạm đi qua, cầm lên kịch bản trong tay Hạ Hàn, làm bộ híp mắt nghiêm túc nhìn vài giây.

Cô quay đầu sang, đối diện với ánh mắt anh, nhếch lông mày: "Cócanhr thân mật hay không?"

Hạ Hàn lắc đầu, anh lập tức rất nhanh liền phản ứng lại.

"Em muốn?" Hạ Hàn cười ý vị thâm trường, "Có muốn hiện tại anh diễn cho em một cái hay không?"

Diệp Phạm: "..."

Hạ Hàn biểu lộ một mặt vô tội, phảng phất như đang nói, là chính em tự tìm tới cửa, anh làm sao có thể không nói gì.

Diệp Phạm không trả lời, chỉ hỏi một câu: "Ban ngày quay nhiều như vậy, anh không mệt mỏi sao?" Cô rất quan tâm tới anh.

"Lo lắng cho anh như vậy à." Hạ Hàn đột nhiên cười trầm thấp một tiếng, "Lúc nhìn thấy em, liền không cảm thấy mệt mỏi nữa."

Diệp Phạm tới gần, hôn rất nhẹ lên môi Hạ Hàn một chút, cô xoay người sang chỗ khác, giống như thường ngày, muốn tắt đèn.

Lúc ánh đèn vụt tắt, thân thể của cô lung lay một trận, bị một cái tay cửa Hạ Hàn đang ở sau lưng bắt lấy.

Hạ Hàn dùng sức kéo một chút, liền đem Diệp Phạm kéo vào trong ngực. Cho dù bốn phía tràn ngập bóng tối, nhưng nhờ tia sáng mơ hồ xuyên qua ngoài cửa sổ vào bên trong, anh tìm được môi của cô.

Anh nhẹ nhàng ngậm, ở trên môi của cô ép lấy, sau đó chậm rãi cạy mở cánh môi.

Ôm ấp hôn lấy đối phương, tim của cô dần dần đập càng nhanh, hô hấp của anh càng thêm nặng nề. Cảm giác mê hoặc quen thuộc trong nháy mắt lại ập tới.

Hai tay Diệp Phạm duỗi ra, đặt lên cổ Hạ Hàn, ôm lấy anh. Thân thể động một chút, đang đối mặt anh, khoảng cách gần hướng phía trước khẽ dựa.

Bàn tay nóng rực của Hạ Hàn đặt lên trên thân thể Diệp Phạm. Cách một chiếc váy ngủ rất mỏng, ngón tay của anh dọc theo lưng trơn bóng trắng nõn của cô, chậm rãi đi lên trên, mò tới dây đeo phía trên.

Động tác của Hạ Hàn rất dịu dàng, chiếc váy ngủ mới mua cứ như vậy bị tháo bỏ, từ trên thân cô trượt xuống.

Theo váy ngủ trên ngừoi Diệp Phạm trượt xuống, xúc cảm dưới tay anh trở nên càng thêm mềm mại.

Anh không tự chủ vuốt nhẹ một chút, cho dù nhắm mắt lại, cũng có thể tưởng tượng ra được mỹ cảm da thịt trên người cô. Da thịt trước ngực trắng nõn tinh tế, xuân quang mê người.

Hạ Hàn hôn sâu hơn, trên một chiếc giường, xung quanh đen nhánh, hai thân thể quen thuộc quấn lấy nhau.

Triền miên trong phòng, theo từng chiếc hôn xâm nhập, cũng biến thành sâu hơn.

Hai chân Diệp Phạm tách ra, rất nhanh tiến gần sát tới Hạ Hàn, cùng thân thể của anh dán vào thật chặt.

Hạ Hàn nhẹ giọng nở nụ cười, trấn an sờ lên lưng của cô.

Tay của anh chậm rãi lần xuống, chân của cô quấn càng chặt hơn. Cùng lúc đó, anh hướng phía trước đưa tới, thân thể cũng tiến đến càng tới gần.

Răng môi quấn quýt, anh tùy ý cướp đoạt hết không khí trong miệng cô.

Đầu lưỡi của cô có chút cong lên, thân thể của anh liền một trận tê dại, bấm một cái vào eo thon của cô.

Thời gian chung đụng đã lâu, hai người bọn họ cũng rất là rõ ràng, đối phương tại phương diện kia càng thêm mẫn cảm.

Áo của Hạ Hàn còn chưa cởi, dán vào thân thể Diệp Phạm, cô nhíu mày lại, xúc cảm này khiến cô có chút khó chịu.

Tay của cô cũng sờ đến hông của anh, nhấc lên vạt áo của anh, anh liền mượn động tác của cô, rất nhanh cởi áo ra.

Hai người bọn họ tiếp tục hôn, tay của anh vuốt v3 thân thể của cô.

Quen thuộc như vậy, nhưng vĩnh viễn có thể cho anh cảm giác mới mẻ không giống nhau Không khí càng thêm bùng cháy, hai người cũng thêm khô nóng, còn có mập mờ cùng yêu thương.

Cô quay người, đưa lưng về phía anh.

Hai người không tự chủ được tìm kiếm lấy tay của đối phương, sau đó ôn nhu vuốt v3, chậm rãi giữ chặt. Bàn tay tiếp xúc tới đối phương, cũng mười ngón đan xen.

Yên tĩnh trong đêm tối, hiện tại, mỗi một chỗ đều là gấp gáp quấn quýt...

Cũng không biết trôi qua bao lâu, bọn họ mới ôm ấp lấy nhau nằm ở trên giường, nhìn trần nhà.

Hai bàn tay mười ngón tay còn nắm chặt cùng một chỗ, không tách ra.

Diệp Phạm dụi dụi con mắt, cảm thấy cơn buồn ngủ tựa hồ đánh tới.

Một lát sau, Hạ Hàn nghiêng thân tới, anh không nói gì, chỉ là nhìn chăm chú cô. Cô rất nhanh liền rõ ý nghĩ của anh.

Diệp Phạm thở dài một hơi: "Hạ Hàn, anh thật sự rất phiền." Thanh âm của cô mềm nhũn, không còn chút khí lực gì.

Thần sắc của Hạ Hàn có chút đứng đắn, nhưng trong lời nói lại không hề đứng đắn, anh cong môi, đáp lại Diệp Phạm: "Anh con người này thực sự rất phiền, cũng chỉ có em mới có thể tiếp nhận thôi."

Diệp Phạm nửa híp mắt, hai tay khoanh ngực đánh giá anh. Cô không nói không rằng, liền lặng yên nhìn xem Hạ Ảnh đế tại kia diễn kịch.

"Em nhớ ngày mai không phải còn có cảnh hành động sao?"

Ngữ điệu của Hạ Hàn kéo dài ồ một tiếng: "Vậy coi như làm nóng người sớm, thế nào?"

Diệp Phạm ngẩn người, rất nhanh liền ý thức được hàm nghĩa trong lời nói của anh là cái gì: "Anh đủ rồi đấy..." Thanh âm nhẹ nhàng, không có chút lực uy hiếp nào.

"Vợ yêu ở bên cạnh, tha thứ cho anh thực sự không thể nào ngủ được."

Lại là một đêm không thể nào ngủ được.

~~~

Editor: Tưởng có thịt nhưng hông, chỉ có nước lèo, m.n tự bổ não:))))) Còn ba chương cuối thôi, cha yóu!!!!
Bình Luận (0)
Comment