Xuyên Thành Mẹ Ruột Nhân Vật Phản Diện Phật Hệ Hằng Ngày

Chương 15

Hôm nay, Diệp Phạm chuẩn bị đi ra ngoài, Diệp Phạm đã hẹn sẽ đến đúng giờ với Trình Bình, hôm nay cô sẽ đến nhà Trình Bình dạy con gái bà học đàn.

Diệp Phạm đã đến nhà Trình Bình mấy lần, con gái bà tên là Nghiêm Tiểu Tiểu, tròn tám tuổi. Vì Nghiêm Tiểu Tiểu quấn lấy Trình Bình nói muốn học piano, nên Trình Bình mới đặc biệt tìm Diệp Phạm về nhà dạy cô bé.

Lúc Diệp Phạm đi tới cửa, Đô Đô cũng đi theo, bé đi không một tiếng động nhưng bé biết Diệp Phạm muốn ra ngoài.

Đô Đô có chút trầm mặc, không lên tiếng.

Diệp Phạm đi giày xong, phát hiện Đô Đô vẫn đứng sau lưng cô. Diệp Phạm ngồi xổm xuống: "Mẹ đi ra ngoài hai giờ sẽ về được không?"

Bởi vì Diệp Phạm thường xuyên phải ra ngoài, nên cô dạy Đô Đô cách nhìn kim đồng hồ.

Đô Đô rất thông minh, dạy một chút thì bé hiểu.

Giọng Đô Đô mềm nhũn: "Vâng ạ." Diệp Phạm sợ Đô Đô không vui, cô ngồi xuống chơi đùa với Đô Đô một lúc, rồi mới giao Đô Đô cho dì Lý, lúc này mới ra ngoài.

Bởi vì « Ẩn núp bến Thượng Hải » nổi tiếng nên Diệp Phạm đã có chút danh tiếng, độ hot của những thảo luận liên quan đến nhân vật cô diễn cũng lên rất cao mà không hạ xuống.

Bây giờ lúc Diệp Phạm ra ngoài, sẽ có một số fan hâm mộ nhận ra cô, Diệp Phạm ra ngoài sẽ đeo kính râm, bình thường sẽ không có ai nhận ra cô.

Diệp Phạm đến cửa nhà Trình Bình, mới tháo khẩu trang xuống, bấm chuông.

"Chị đến rồi." Tiểu Tiểu vui vẻ kêu một tiếng. Lúc Tiểu Tiểu ở nhà, không ai chơi với cô bé, mà Diệp Phạm lại rất kiên nhẫn, nên Tiểu Tiểu rất thích giáo viên piano này.

Diệp Phạm cúi người xuống, sờ đầu cô bé: "Hôm nay Tiểu Tiểu rất đẹp."

Tiểu Tiểu cười rộ lên, đôi mắt lưỡi liềm cong cong: "Chị cũng đẹp." Cô bé nghiêng đầu một: "Đẹp như anh họ em ấy."

Diệp Phạm nhìn tuổi Tiểu Tiểu còn nhỏ, nên cô cho rằng anh họ trong miệng cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô bé.

Nhưng thật ra lúc Trình Bình sinh Tiểu Tiểu tuổi cũng hơi lớn, nên anh họ Hạ Hàn của Tiểu Tiểu lớn hơn cô bé mười mấy tuổi.

Diệp Phạm chỉ dạy piano cho Tiểu Tiểu 40 phút, đứa bé 8 tuổi không làm chủ được mình, sẽ không thể tập trung quá lâu được.

Trình Bình bước ra từ phòng bếp, nhìn Diệp Phạm chuẩn bị rời đi: "Cháu có muốn ở lại ăn cơm cùng cô không?"

Diệp Phạm cười lắc đầu: "Không ạ, người nhà vẫn chờ cháu trở về."

Trước kia Diệp Phạm đã nói với Trình Bình, cô là một diễn viên, nên chỉ có thể dạy khóa học ngắn.

Trình Bình biết tính cách con gái mình, chỉ hứng khởi được ba phút, bây giờ có thể kiên trì lâu như vậy đã vượt ngoài dự kiến của bà.

Trình Bình cũng không cưỡng cầu: "Dì đã xem bộ phim cháu diễn bộ." Trước kia Trình Bình xem bộ phim này vì Hạ Hàn, không nghĩ đến Diệp Phạm cũng diễn trong bộ phim này.

"Cháu diễn rất tốt."

Diệp Phạm hơi ngại: "Bây giờ cháu còn đang học tập, không có tốt như cô nói đâu."

Sau khi Diệp Phạm tạm biệt Trình Bình, lập tức chuẩn bị về nhà, trước khi ra ngoài cô đã nói với Đô Đô sẽ về nhà sớm, cô đã hứa với Đô Đô thì sẽ không lỡ hẹn.

Diệp Phạm đi ra khỏi nhà Trình Bình, cô bước nhanh, muốn về nhà sớm.

Một chiếc ô tô màu đen đối diện đi tới, người lái xe là Hạ Hàn. Hôm nay đúng lúc anh có việc phải tới đây.

Hai tay Hạ Hàn đặt trên vô lăng, sắc mặt lạnh lùng, giống nhau thường lệ.

Diệp Phạm đi qua xe Hạ Hàn, anh đột nhiên dừng lại một chút.

Hạ Hàn nghiêng đầu, nhìn Diệp Phạm, ánh mắt dừng trên người cô vài giây.

Cô đeo kính râm, ánh nắng rơi xuống, tóc dài đen nhánh đẹp đẽ tùy ý bay lên, rũ xuống bên mặt, mang vẻ đẹp hờ hững.

Không biết vì sao, dù không thấy gương mặt Diệp Phạm nhưng Hạ Hàn vẫn cảm thấy cô rất quen thuộc.

Hạ Hàn híp mắt lại, ánh mắt tối dần.

Nhưng Hạ Hàn không miệt mài tìm hiểu người phụ nữ này là ai. Anh thu tầm mắt lại, giảm tốc độ xe, ô tô dừng lại.

Diệp Phạm đi thẳng về phía trước, cô không nhìn người trong xe, không thèm quan tâm.

Hai người cứ thế đi qua nhau.

Diệp Phạm nhanh chóng chạy về nhà, lúc cô mở cửa đi vào, đã thấy Đô Đô di chuyển một cái ghế nhỏ ngồi cạnh cửa. Vừa thấy cô bước vô thì Đô Đô nhanh chóng chạy đến.

Dì Lý đi ra khỏi phòng bếp: "Đô Đô ngồi không yên, muốn đợi cô về, tự bé di chuyển ghế đến chỗ này chờ."

Đô Đô rất thông minh, Diệp Phạm đã nói với bé thời gian cô về, bé luôn nhìn đồng hồ.

Cơ thể mập mạp của Đô Đô có chút nặng, Diệp Phạm ôm bé lên, cô ấm giọng nhẹ nhàng nói: "Hôm nay đi mua đồ với mẹ được không?"

Đô Đô ôm cổ cô, mặt áp vào vai cô, bé ngoan ngoãn gật đầu.

Nghĩ đến sẽ ra ngoài với mẹ, Đô Đô trở nên phấn khích, miệng nhỏ cười toe toét, nãi thanh nãi khí nói: "Dạ."

Diệp Phạm cũng không ở nhà lâu, ôm Đô Đô rồi ra ngoài.

Siêu thị trung tâm cách nhà Diệp Phạm khá xa, cần ngồi ô tô, Diệp Phạm ôm Đô Đô đi ra ngoài, chuẩn bị gọi xe.

Không lâu sau, Đô Đô trong lòng đạp chân, Diệp Phạm nhanh chóng dừng lại: "Bảo Bảo sao thế?"

Đô Đô mở to đôi mắt tròn xoe, không chớp mắt nhìn Diệp Phạm: "Bảo Bảo nặng, muốn tự đi."

Lần trước lúc Diệp Phạm đưa Đô Đô ra ngoài chơi, gặp một đôi mẹ con, đứa bé kia la hét đòi ôm, nhưng người mẹ quá mệt, nên nói với đứa bé, con tự đi.

Đô Đô nghe thấy những người khác nói, bé nghe xong thì nhớ kỹ.

Trẻ con đơn thuần như tờ giấy trắng, chỉ cần có người dạy nó, nó sẽ học theo rất nhanh.

Diệp Phạm: "Nhưng con là một đứa bé nhỏ, mẹ vẫn có thể lại ôm một lúc nữa."

Đô Đô rất kiên trì, bé lắc đầu: "Không được."

Diệp Phạm đành phải thả Đô Đô xuống đất, vươn tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của bé: "Như vậy được rồi chứ?"

Lúc này Đô Đô mới gật đầu.

Diệp Phạm nghĩ chỗ này cách cửa tiểu khu không xa, Đô Đô cũng sẽ không quá mệt mỏi. Diệp Phạm nắm tay Đô Đô, tiếp tục gọi xe, đi siêu thị gần nhất.

Người trong siêu thị không nhiều nên Đô Đô đi cạnh cô sẽ không dễ dàng mất dấu. Chủ yếu Diệp Phạm muốn cho Đô Đô đi dạo, đồ trong nhà đã đủ rồi, cô muốn mua cho Đô Đô chút đồ ăn vặt.

"Bảo Bảo đi theo mẹ được không?" Một tay Diệp Phạm cầm giỏ, một tay nắm tay nhỏ đầy thịt của Đô Đô, dặn dò.

Đường trong siêu thị quanh co, nếu Đô Đô buông tay cô ra rồi chạy lung tung thì cô đi đâu tìm một đứa con trai đáng yêu và bầu bĩnh như vậy.

Sự thật chứng minh, Diệp Phạm nghĩ nhiều, trong lòng Đô Đô, chuyện gì cũng không quan trọng hơn mẹ. Đô Đô luôn theo sát Diệp Phạm, cơ bản không khiến người khác phải lo lắng.

Diệp Phạm ngồi xổm cạnh kệ hàng, chọn đồ, ngón tay đầy thịt của tiểu bảo bối Diệp Đạc chỉ từng dãy kẹo đường.

"Mẹ, kẹo đường, ngọt."

Lần trước Diệp Phạm đã từng cho Đô Đô ăn một lần, nhưng không cho bé ăn nhiều, mà Đô Đô đối với hương vị ngọt ngào này có ấn tượng sâu sắc.

Diệp Phạm không nghĩ để con ăn quá nhiều kẹo đường, cô kéo tay Đô Đô, cô chỉ vào sữa chua: "Cái này cũng ngọt, chúng ta mua cái này được không?"

Đô Đô cũng nhớ rõ hương vị sữa chua, bé nghĩ một chút rồi gật đầu.

"Mẹ." Diệp Phạm cảm giác có người ôm lấy chân cô, tiếng gọi này không phải của Đô Đô.

Diệp Phạm cúi đầu xuống, cô giật mình, là một bé gái chưa từng gặp, vậy mà lại gọi cô là mẹ?

Tuổi bé gái không chênh lệch nhiều với Đô Đô, khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, khuôn mặt đỏ bừng, có thể là bị lạc mất mẹ.

Khoảng khắc bé gái gọi Diệp Phạm là mẹ, khuôn mặt nhỏ của Đô Đô nhăn lại, bé lập tức nắm chặt tay Diệp Phạm, cảnh giác nhìn bé gái.

Diệp Phạm không chú ý, cô ngồi xổm xuống hỏi bé gái, nhưng tuổi bé gái còn nhỏ, cơ bản không nói rõ được, cô đành phải một tay dắt Đô Đô, một tay dắt bé gái, đi lên bục trước mặt.

May mắn là mẹ bé gái bị lạc cũng đang phát loa tìm trẻ lạc, lúc Diệp Phạm đến, cô ấy suýt khóc.

Sau khi tìm được con mình, người kia liên tục nói cảm ơn, vô cùng biết ơn Diệp Phạm.

Diệp Phạm quay trở lại, để giỏ hàng lên quầy thanh toán. Sau khi Diệp Phạm trả tiền, chuẩn bị rời khỏi siêu thị, Diệp Phạm mới phát hiện Đô Đô hình như không đúng lắm. Bé chỉ chăm chú nắm tay Diệp Phạm, không nói tiếng nào.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đô Đô bình tĩnh, nhìn một chút thì có thể thấy bé đang tức giận.

Diệp Phạm đưa Đô Đô ngồi vào khu nghỉ ngơi của siêu thị, cô ngồi xổm trước mặt Đô Đô, nhìn bé.

"Bảo Bảo, con sao thế?"

Đô Đô khó chịu, bé không để ý đến Diệp Phạm, quay đầu sang một bên, xẹp miệng, dáng vẻ muốn khóc mà không khóc được.

Diệp Phạm có chút luống cuống, cô không hiểu đã xảy ra chuyện gì mà khiến Đô Đô thành thế này.

Diệp Phạm rất kiên nhẫn, cô nhẹ giọng dỗ dành: "Chuyện gì Đô Đô cũng nên nói với mẹ, sao con lại không vui vậy?"

Lông mi dài của Đô Đô rũ xuống, nước mắt lưng tròng trên lông mi sắp rơi xuống.

"Mẹ là mẹ của con, là của con, của con." Đô Đô nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, âm thanh rất nhỏ. Bé dường như muốn để Diệp Phạm hiểu rõ, nên nhấn mạnh nhiều lần.

Đô Đô gần ba tuổi, bé hiểu được rất nhiều điều, cũng có thể biểu đạt rõ ràng.

Diệp Phạm ý thức được, chuyện bé gái vừa gọi cô là mẹ khiến Đô Đô thiếu cảm giác an toàn.

Diệp Phạm sờ vành tai nhỏ của Đô Đô, cô nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Đô Đô, đối diện với đôi mắt to tròn của bé: "Bảo Bảo rất yêu mẹ phải không?"

Tuy Đô Đô còn tức giận với Diệp Phạm, nhưng bé vẫn gật đầu.

Đô Đô rất ủy khuất, bé đúng là yêu mẹ, nhưng mẹ của bé suýt nữa thì bị người khác cướp đi.

Diệp Phạm tiếp tục dịu dàng mở miệng: "Vừa nãy bạn nhỏ kia cũng yêu mẹ của bạn ấy nên mẹ giúp bạn đi tìm mẹ bạn."

"Nhưng mẹ chỉ có con, Bảo Bảo là quan trọng nhất."

Diệp Phạm cũng không biết Đô Đô có thể hiểu không nên cô nói đến mấy lần, muốn Đô Đô hiểu.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên Đô Đô lại gần, hôn lên chóp mũi Diệp Phạm.

Cái hôn nhẹ rơi trên chóp mũi Diệp Phạm.

Diệp Phạm cảm thấy trái tim cô đột nhiên trở nên mềm mại hơn.

Sau khi hôn xong, Đô Đô ỷ lại trong lòng Diệp Phạm, khôi phục dáng vẻ trước đó.

Bé rất uyển chuyển bày tỏ ý tứ của mình, bé tha thứ cho Diệp Phạm
Bình Luận (0)
Comment