Xuyên Thành Mẹ Ruột Nhân Vật Phản Diện Phật Hệ Hằng Ngày

Chương 56

Sau khi giáo viên xem hết tất cả vũ đạo của mọi người, nói: "Đêm nay đã phải so tài rồi, mọi người thả lỏng một chút."

Thời gian trôi qua, rất nhanh tới chạng vạng tối, rất nhiều người vì muốn dáng người càng thêm tinh tế, nên không ăn cơm chiều. Diệp Phạm không đói bụng, cũng chỉ ăn vài miếng.

Sau đó bọn họ được thợ trang điểm đưa đi trang điểm. Nhạc Thược đã trang điểm xong, ngồi ở trước gương nhìn chính mình. Lần này cô ta trang điểm đặc biệt để thợ trang điểm làm rất cẩn thận. Người chuyên gia trang điểm này trình độ không tệ, Nhạc Thược đối tay nghề của cô ấy phi thường hài lòng.

Nhạc Thược đưa tay, sờ lên búi tóc của mình, khóe miệng mang theo ý cười.

Lúc này, có một người từ ngoài cửa đi vào, Nhạc Thược từ trong gương liếc qua thân ảnh của người nọ, ý cười trên khóe miệng của cô ta lập tức ngưng lại. Tia sáng chiếu lên mặt Diệp Phạm, đuôi mắt của Diệp Phạm có chút kéo dài, trang điểm lại nhàn nhạt, màu môi thêm một chút đỏ thanh lịch.

Diệp Phạm mặc một bộ váy dài màu lam nhạt, càng thêm nổi bật lên làn da trắng như tuyết của cô. Tóc đen nhánh buộc lên, chỉ là đơn giản búi tóc lên, trên tóc đính thêm vài hạt châu lam nhạt. Vẻ đẹp của cô chậm rãi hiện lên, càng nhìn càng không thể chuyển dời ánh mắt. Khí chất xuất chúng, lộ ra một tia thanh nhã.

Động tác của Nhạc Thược cứ như vậy cứng đờ ở đó. Cô ta tức giận nhìn Diệp Phạm, đáy mắt tất cả đều là ghen ghét. Có thể nói, mỗi lần nhìn thấy Diệp Phạm, Diệp Phạm đều mặc một loại hình quần áo khác nhau.

Cẩm Đàm vũ mị, lúc rút súng lại băng lãnh vạn phần trong « Ẩn nấp Bến Thượng Hải », Dao Quang thanh lãnh quật cường của « Thẩm tướng », thích khách lăng lệ lúc chụp ảnh poster.

Các nhân vật hoàn toàn khác biệt, ở trên thân Diệp Phạm, lại có thể biểu hiện được đến hoàn mỹ như thế.

Lần này tổ cổ điển phải múa chính là điệu Nghê Thường vũ y, Diệp Phạm trang điểm xong trông rất tiên, cùng bình thường so sánh, lại có thêm một hương vị khác biệt. Nhạc Thược lạnh hừ một tiếng, không nhìn Diệp Phạm nữa. Lúc này, cô ta lại nhìn trang dung của mình lại cảm thấy kém mấy phần, trên mặt không vui.

Nhạc Thược đã từng nhìn thấy Diệp Phạm sau khi hóa trang ở trong đoàn làm phim « Thẩm tướng », lúc này trông thấy Diệp Phạm, nội tâm của cô ta không còn kích động nhiều như thế nữa.

Lư Ỷ Vấn thì là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ trang điểm lộng lẫy của Diệp Phạm. Trước đó ảnh poster của Diệp Phạm vào vai thích khách, cố ý hóa thành phong cách khí khái hào hùng, lần này lại hoàn toàn thể hiện ra ngũ quan xinh xắn của Diệp Phạm. Lư Ỷ Vấn thế mới biết, trên mạng đồn Diệp Phạm có dáng dấp đẹp, cũng không phải cố ý tạo nhiệt.

Cô ta cùng Diệp Phạm đều bị phân vào tổ múa cổ điển, tất cả mọi người đều trang điểm giống nhau, mặc quần áo kiểu dáng giống nhau. Ai đẹp nhất, liền có thể thấy rất rõ ràng.

Lư Ỷ Vấn ngũ quan thường thường, cho dù có hóa trang, vẫn là bình thường. Vẻn vẹn từ hình dạng tới nói, Diệp Phạm đã đè ép cô ta rồi. Lư Ỷ Vấn không thích Diệp Phạm còn có một nguyên nhân nữa, là bởi vì Hạ Hàn. Cô ta là fan cuồng của Hạ Hàn, Hạ Hàn chưa từng có cùng bất luận một ai tạo CP, cũng không cùng ai truyền ra tai tiếng, chỉ có duy nhất cùng Diệp Phạm.

Trước đó lúc chụp ảnh poster, mọi người phải chọn lựa quần áo, cô ta cố ý ở trên đường đụng Diệp Phạm, hi vọng Diệp Phạm bởi vậy mà đến trễ, chọn phải quần áo tầm thường nhất. Không nghĩ tới kế hoạch lại thất bại, Diệp Phạm cầm quần áo bình thường nhất, còn có thể đạt được điểm số siêu cao, Diệp Phạm làm sao lại có vận khí tốt như vậy.

Diệp Phạm không nhìn thấy ánh mắt ghen tị của những người khác, cô đi thẳng tới bên cạnh Thẩm Lạc Lạc: "Lạc Lạc."

Thẩm Lạc Lạc nhìn thấy Diệp Phạm, ánh mắt của cô ấy sáng sáng, cảm thán một tiếng: "Diệp Phạm, cô đẹp quá."

Cô ấy kéo kéo quần áo trên người mình: "Quần áo đều giống nhau, sao hai chúng ta mặc vào lại khác biệt lớn đến như vậy chứ."

Diệp Phạm bị Thẩm Lạc Lạc chọc cười: "Nào có, côrõ ràng nhìn rất đẹp."

Thẩm Lạc Lạc ngũ quan ngọt ngào, mặc bộ quần áo màu hồng, đặc biệt thích hợp với cô ấy. Thẩm Lạc Lạc nghe thấy Diệp Phạm, xấu hổ cười.

Thẩm Lạc Lạc cau mày: "Ai, tôi có chút khẩn trương."

"Tôi cũng thế." Diệp Phạm lần đầu tiên khiêu vũ trực tiếp trước mặt khán giả, tâm tình khó tránh khỏi cũng sẽ bất an.

Thẩm Lạc Lạc: "Tôi dạy cho cô một cái biện pháp, thay đổi sự chú ý của mình, không nên nghĩ tới việc tranh tài, tâm tình liền sẽ tốt hơn nhiều."

Trong đầu Diệp Phạm hiện ra khuôn mặt của Đô Đô, gương mặt của bé mập mạp, lúc cười, con mắt đen nhánh sẽ híp lại.

Diệp Phạm cười.

...

Tề Thuật xuyên qua hành lang, hướng phía phòng nghỉ của Hạ Hàn đi đến.

Anh giương lên cặp mắt đào hoa có chút nhếch lên, đuôi mắt càng dài nhỏ. Khóe miệng của anh mang theo ý cười.

"Hạ Hàn."

Tề Thuật vừa đẩy cửa ra, còn chưa đi vào trong phòng nghỉ, đã kêu một tiếng Hạ Hàn. Hạ Hàn ngồi trên ghế sa lon ở phòng nghỉ, đang cúi đầu xem tạp chí. Cho dù dựa vào ở trên ghế sa lon, nhưng lưng Hạ Hàn vẫn thẳng tắp.

Anh nhẹ nhàng lật tạp chí, mọi cử động lộ ra vẻ ưu nhã. Lúc này, trong phòng nghỉ không có những người khác, chỉ còn Hạ Hàn. Nghe thấy thanh âm của Tề Thuật, Hạ Hàn hững hờ ngẩng đầu, nhìn anh ta một cái.

Hạ Hàn nhìn thấy Tề Thuật một mặt xấu xa cười cười, liền biết cậu ta có chủ ý xấu gì đó. Hạ Hàn lười biếng thu tầm mắt lại, không thèm để ý tới anh ta nữa. Tề Thuật ở trong lòng hừ một tiếng, ở trước mặt anh giả bộ rất tốt, nhưng tại trước mặt cô gái nhỏ nhà người ta, thì lại là một người nhiệt tình như lửa.

Tề Thuật cũng không tin, lúc Hạ Hàn nghe nhắc tới Diệp Phạm, vẫn sẽ bình tĩnh như vậy. Tề Thuật đi đến ngồi xuống bên cạnh Hạ Hàn, anh ta lập tức đem tạp chí trên tay Hạ Hàn lấy đi, ném tới trên bàn trà bên cạnh.

Hạ Hàn đè tay lên mi tâm, đáy mắt có chút bất đắc dĩ. "Nói đi, cậu muốn làm gì?"

Tề Thuật là người không thể nhịn không nói, nếu anh một mực không để ý tới, Tề Thuật tuyệt đối sẽ phát điên.

Tề Thuật lập tức hăng hái: "Cậu trộm kéo tay của cô gái nhỏ, làm sao không nói cho tôi biết?"

Hạ Hàn nhìn qua rất chính nhân quân tử, lại đêm hôm khuya khoắt kéo tay Diệp Phạm. Thậm chí, còn bảo đạo diễn đem video của cậu ta cùng Diệp Phạm gặp mặt cắt đi.

"Là Tôn Kình nói cho cậu?"

Tôn Kình là đạo diễn của « Kế hoạch Cự Tinh », Tề Thuật, Tôn Kình cùng Hạ Hàn ba người đều là bạn bè. Mà thời điểm Hạ Hàn nhắc Tôn Kình biên tập, không đặc biệt căn dặn anh ta, đừng nói cho Tề Thuật biết.

Tề Thuật cười cười: "Cậu không nghĩ tới đi, cậu muốn xóa đi chứng cứ không để lại dấu vết gì, không ngờ tôi vẫn biết."

Tôn Kình sợ người khác biết, chính mình chạy đến phòng biên tập đem video cắt đi. Nhưng mà Tôn Kình cũng là lần đầu nhìn thấy Hạ Hàn chủ động theo đuổi một cô gái như thế, tự nhiên muốn đem cái tin tức vô cùng tốt này nói cho Tề Thuật.

Tề Thuật: "Cậu thích Diệp Phạm như thế, làm sao còn không mau một chút thổ lộ?"

Hạ Hàn không vội, Tề Thuật lại thay anh sốt ruột. Hạ Hàn độc thân nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng gặp được người con gái mình thích.

Hạ Hàn nhàn nhạt lườm Tề Thuật một chút. "Cậu quản cũng thật nhiều."

Tề Thuật bị ngắt lời nói, anh nhếch miệng. Anh không khỏi không cảm khái một câu, Diệp Phạm cùng Hạ Hàn hai người này đời trước tuyệt đối cũng là người một nhà, bằng không thì tính cách làm sao lại giống nhau như thế. Thật không biết tính tình hai người như vậy nói chuyện yêu đương, sẽ là cái cục diện gì.

Cách trận đấu chính thức chỉ còn một đoạn thời gian ngắn, Diệp Phạm đứng lên, chuẩn bị đi ra bên ngoài. Bên ngoài yên tĩnh vạn phần, chỉ có ánh trăng lặng yên chiếu xuống. Diệp Phạm đi vào hành lang, nơi này không có ai, cô chuẩn bị đứng một chút liền rời đi, để cho mình trầm tĩnh lại.

Diệp Phạm giương mắt nhìn lên, một thân ảnh cao to đứng ở phía trước. Anh vừa lúc nghiêng nghiêng đầu, bóng đêm tối như mực bao phủ, càng thêm lộ ra mặt mũi lạnh lùng vạn phần của anh.

Hạ Hàn.

Hạ Hàn nhìn thấy dáng vẻ Diệp Phạm mặc trang phục múa, nhếch nhếch mày. Bộ dáng này, anh lần đầu trông thấy, trên người cô có một tia thanh đạm thong dong mỹ lệ.

Đêm nay, cô rất xinh đẹp.

Hạ Hàn nhìn Diệp Phạm, ánh mắt không dời. Anh nhấc chân lên, hướng Diệp Phạm đi tới. Hạ Hàn ở trước mặt Diệp Phạm ngừng bước chân, anh cúi người xuống, ánh mắt thật sâu rơi vào trên thân Diệp Phạm, không chút nào che lấp.

Anh không nhanh không chậm phun ra mấy chữ, âm cuối lại kéo dài.

"Quần áo không tệ."

Giống như anh nói không phải là quần áo, mà là Diệp Phạm.

Diệp Phạm: "Anh ở đây làm gì?"

"Anh ư." Hạ Hàn nhìn chăm chú vào mắt Diệp Phạm, "Lo lắng người nào đó khẩn trương thái quá."

Ánh mắt của anh đen nhánh thâm trầm, ánh trăng chiếu vào giữa lông mày anh, in lên một cái bóng mờ nhạt.

Diệp Phạm không trả lời.

Hạ Hàn đánh giá thần sắc của Diệp Phạm, nhàn nhạt nói: "Đối với lần tranh tài này không có nắm chắc?"

Diệp Phạm: "Cũng không phải."

Có thể là do cô lần đầu tiên phải biểu diễn ở trước mặt nhiều người như vậy, còn có chút không thích ứng.

Hạ Hàn: "Tâm bình tĩnh đi đối phó là được rồi."

"Trừ phi..." Hạ Hàn nhíu mày, cố ý nói một câu, "Em đối với mình không có lòng tin."

Diệp Phạm: "Mặc dù tôi chưa từng học qua khiêu vũ, nhưng tôi rất nghiêm túc chuẩn bị."

Cô tự nhiên tin tưởng, cô sẽ cố gắng hoàn thành cuộc thi đấu này.

Hạ Hàn nói một câu đầy ý vị sâu xa: "Cho nên anh cùng bé đều tin tưởng em."

Diệp Phạm hiểu, bé trong miệng của anh, tự nhiên chỉ chính là Đô Đô. Hai người đều không nói chuyện, lại hiểu đối phương đang nói cái gì. Giống như là một bí mật, chậm rãi giấu vào trong đêm tối.

Diệp Phạm: "Tôi đi vào trước."

Hạ Hàn khóe miệng nhẹ cong, nói một câu. "Cố lên."

Thanh âm của Hạ Hàn trầm thấp, theo gió đêm, lọt vào trong tai Diệp Phạm. Diệp Phạm rất nhẹ mở miệng: "Cảm ơn."

Hạ Hàn cong môi, không nói gì. Diệp Phạm quay người rời đi, Hạ Hàn không động, anh nhìn chăm chú thân ảnh của Diệp Phạm. Đợi đến Diệp Phạm biến mất ở cuối hành lang, Hạ Hàn mới hướng một phương hướng khác đi đến.

Đếm ngược bắt đầu.

Trước TV người xem đã chờ đợi sẵn, chờ hiện trường trực tiếp kỳ này. Mà tại hiện trường 500 người xem với cương vị giám khảo, cũng đang ngẩng đầu theo dõi.

Tề Thuật đi đến sân khấu: "Hoan nghênh mọi người đến với « Kế hoạch Cự Tinh » kỳ này."

"Tiết mục của chúng tôi được khởi xướng từ đoàn làm phim « Sinh như Yên Hỏa », vì để lựa chọn ra diễn viên mà khán giả thấy xuất sắc nhất để vào vai nữ chính, nữ minh tinh truyền kỳ Hồ Mạn Quân."

"..."

"Ngày hôm nay sẽ là trận đấu về vũ đạo, các thí sinh đã chuẩn bị sẵn sàng, mọi người chuẩn bị xong chưa?"

Lúc này, ánh đèn trên sân khấu dần dần tối xuống, trên màn hình lớn xuất hiện những sự việc phát sinh trước đó của các thí sinh ở trong biệt thự. Tề Thuật hỏi các thí sinh có ai đã học qua vũ đạo, chỉ có Diệp Phạm cùng Đặng Sơ không có giơ tay.

Mưa đạn bên trên nghị luận ầm ĩ.

"Không thể nào? Diệp Phạm lại không có học qua khiêu vũ, xong xong, trước đó ta không nên bỏ phiếu cho cô ấy đi múa cổ điển."

"Đã một tuần lễ, cô ấy làm sao lại học được, thời gian cũng quá gấp đi."

Ống kính chuyển hướng ghế giám khảo. Hạ Hàn tối nay mặc một chiếc áo sơ mi đen, ống tay áo xắn tới khuỷu tay, cơ bắp lộ ra gầy gò.

Ánh đèn dần dần sáng lên, trên màn hình VCR* cũng tắt đi. Người xem nhìn thấy, anh hững hờ thu hồi ánh mắt, cũng không biết được mới là đang nhìn ai.

(*VCR: Video Cassette Recorder - là những video được quay sẵn trước đó, dùng để ghi lại những gì đã xảy ra)

Tề Thuật: "Ban giám khảo của chúng ta là Ảnh đế quốc tế Hạ Hàn, nhà sản xuất phim Đổng Di, chủ biên thời thượng Hùng Lan, người chế tác kim bài Tô Tịch."

"Kỳ này, tiết mục của chúng ta còn mời một vị giám khảo chuyên ngành, đó là vũ đạo gia trứ danh trong nước Diêm Ức."

Sau khi giới thiệu xong ban giám khảo, tiết mục chiếu nội dung thi đấu khiêu chiến. Xếp hạng của các thí sinh theo thứ tự xuất hiện, đêm nay kịch liệt tranh tài, tiếng súng đầu tiên đã vang dội.

Tổ nhảy điệu Waltz lên sàn trước tiên.

Thường Tố khí chất đoan trang, khí chất cả người tươi sáng, biểu lộ cùng ánh mắt khiến cả đoạn vũ đạo cảm giác càng khiến người khác thêm động tâm.

Tống Mạn biểu hiện đúng quy củ, tìm không sai phạm, cũng không có điểm sáng gì.

Đến tổ tranh tài múa cổ điển, các thí sinh phải nhảy chính là Nghê Thường vũ y. Bốn vị tuyển thủ lần lượt lên sân khấu, đầu tiên là Thẩm Lạc Lạc.

Thẩm Lạc Lạc khí chất ngọt ngào hợp với kiểu hiện đại, cô ấy không quá thích hợp với cổ trang, lại đem vũ khúc này nhảy ra cảm giác trong veo khác biệt.

Nhạc Thược học qua nhiều năm vũ đạo, cô ta mười phần tự tin. Thời điểm chính thức biểu diễn, Nhạc Thược ở trong vũ khúc Nghê Thường vũ y này, còn thêm một chút động tác rất khó.

"Không nhìn ra a, Nhạc Thược khiêu vũ tốt đến như vậy."

"Nhạc Thược cố lên, ta đoán lần này hạng nhất của tổ múa cổ điển chính là cô ấy đi. Chỉ còn lại Diệp Phạm, Diệp Phạm không có học qua vũ đạo, làm sao có thể so với Nhạc Thược được."

Trước khi Diệp Phạm bắt đầu khiêu vũ, trên màn hình lại chiếu một đoạn VCR.

Ban đầu, tất cả mọi người biết Diệp Phạm không có kiến thức cơ bản. Buổi chiều ngày đầu tiên, tiến độ của cô cùng những tuyển thủ khác giống nhau, cô cố hết sức nhớ xong tất cả động tác vũ đạo, nhưng không có tư thế chuẩn như người khác. Diệp Phạm không ngừng luyện tập, côluôn luôn là người sớm nhất đến phòng luyện tập, thẳng đến rạng sáng mới rời đi, mà hết thảy toàn bộ đều bị ống kính ghi lại.

Động tác của cô từ không lưu loát đến thuần thục, từ đơn thuần nhớ kỹ động tác ở đến dung nhập. Trong đêm tối bên trong phòng luyện tập, ngoài cửa sổ tối như mực, phòng vẫn lóe lên một chiếc đèn.

Diệp Phạm đứng ở trước gương, một lần lại một lần nhảy múa. Mỗi một lần luyện tập, tình cảm của vũ đạo này đều càng thêm tràn đầy, nét mặt cùng ánh mắt  của cô cũng càng thêm tràn đầy cảm xúc.

VCR kết thúc.

Diệp Phạm chậm rãi đi lên sân khấu. Cô đối với ban giám khảo nở nụ cười, thanh lãnh trong trẻo. Hạ Hàn nhìn về phía Diệp Phạm, trong mắt đen nhánh của anh, dường như ẩn lấy tia đau lòng. Đôi mắt của Diệp Phạm và Hạ Hàn, lơ đãng đối diện.

Cô rất nhanh liền dời đi ánh mắt. Hạ Hàn ngược lại là còn đang nhìn cô, nhưng ánh mắt của anh tựa hồ chỉ là ban giám khảo đang quan sát thí sinh, người bên ngoài nhìn không ra điều gì.

Ánh đèn sân khấu tối xuống, sau lưng cô có mấy đốm sáng âm u.

Diệp Phạm bắt đầu biểu diễn. Thân thể cô thướt tha ưu nhã, ca nhẹ múa chậm, giống như lướt ở trên những đám mây, ngay từ đầu đã thể hiện ra một tiên cảnh linh hoạt kỳ ảo lại mờ mịt.

Một bộ áo lam, ống tay áo dài lướt qua. Diệp Phạm đứng ở nơi đó, khuôn mặt thanh nhã không mất đi vẻ tú lệ, ánh mắt ẩn tình, thần sắc lại mang theo phức tạp.

Mỹ nhân khuynh thành, lại khuynh quốc.

Vũ đạo của Diệp Phạm nhẹ nhàng, tay áo thướt tha, vui sướng buồn giận, cảm xúc nhu tình, nhiều loại tình cảm đan vào một chỗ. Khiến khán giả tại hiện trường triệt để lâm vào kỳ cảnh.

Tiếng nhạc bỗng nhiên dừng lại, Diệp Phạm đứng ở giữa sân khấu, chậm rãi cúi xuống thân thể.

Nơi này an tĩnh nửa phút. Thẳng đến ánh đèn sáng lên. Khán giả mới hồi phục tinh thần lại, nhìn Diệp Phạm trên sàn nhảy.

Màn biểu diễn của cô hoàn toàn nhìn không ra một vết tích nào là không chuyên nghiệp, ngược lại có thể để bọn họ bị tâm tình của cô lây nhiễm. Đây quả thật là một người chưa hề học qua khiêu vũ sao?

Hiện trường lập tức bạo phát một trận vỗ tay mãnh liệt, liên miên không ngừng. Rất nhiều người xem đứng dậy, là vì cố gắng và tâm ý của Diệp Phạm mà vỗ tay.

Diệp Phạm chuyển hướng tới phía ban giám khảo. Ánh mắt Hạ Hàn dần dần sâu, thần sắc hơi động. Tầm mắt một mực đi theo cô. Bọn họ một người đứng ở trên sàn đấu, một người ngồi nơi đó nhìn.

Ánh mắt hai người bí mật chạm nhau, không người nào biết. Ngược lại có một loại bí ẩn mập mờ. Nhưng loại này mập mờ rất nhanh bị một người phá vỡ.

Người chủ trì Tề Thuật mở miệng: "Hạ Hàn, anh làm ban giám khảo, thấy cô Diệp Phạm biểu diễn thế nào?"

Dưới sân khấu người xem sôi trào, tiếng huýt sáo cùng tiếng thét chói tai vang lên. Bọn họ không có phát giác cái gì dị dạng, chỉ coi là Tề Thuật đại minh tinh này yêu bát quái, dùng "Hàn Dạ phu thê" rất hot trên mạng đến trêu chọc Hạ Hàn.

Hạ Hàn chậm rãi thu hồi ánh mắt đặt ở trên thân Diệp Phạm, nhìn về phía Tề Thuật. Anh nhìn qua Tề Thuật, ánh mắt nhạt đi mấy phần. Hạ Hàn cầm mic, thanh âm trầm thấp vang lên: "Diệp Phạm biểu hiện rất đả động tới tôi, nhất là cô ấy đã thông qua điệu múa này kể cho mọi người một câu chuyện."

Thanh âm lạnh lẽo, nghe không ra tâm tình gì, tựa như chỉ đang nghiêm túc cho lời bình. Hạ Hàn hời hợt, lại đem Diệp Phạm khen tốt, rõ ràng mở rộng tầm mắt cho người xem. Mỗi một câu đều đang vì cô mà nói chuyện, tâm ý của anh chỉ là ẩn đi rất sâu.

Lập tức, Hạ Hàn lại đặt mic xuống, ánh mắt nghiêng nghiêng, ở trên mặt Diệp Phạm quét một vòng. Khóe môi bất động thanh sắc cong lên.

Dưới đáy lòng Tề Thuật chậc chậc hai tiếng, người này ở  trước ống kính không lộ nửa phần sai lầm, không hổ là người đã lấy qua danh hiệu Ảnh đế.

Diệp Phạm gật đầu: "Cảm ơn lời bình của Hạ lão sư."

Ánh mắt của hai người giao nhau, tròng mắt của cô trong sạch như nước.

Hạ lão sư?

Hạ Hàn hơi hơi nhíu mày lại, Diệp Phạm lần đầu xưng hô như vậy với anh, có chút cảm giác mới lạ thú vị. Khán giả không có cảm thấy bất ngờ, Hạ Hàn biểu hiện lãnh đạm như vậy, rất phù hợp tính cách thường ngày của anh. Bọn họ chỉ cho là một trận trêu ghẹo bình thường cứ như vậy kết thúc.

Tề Thuật: "Như vậy, Diêm lão sư đến cho một lời nhận xét đi."

"Diệp Phạm." Vũ đạo lão sư trứ danh Diêm Ức nói, "Tôi không thể không nói. Ở trong buổi biểu diễn tối hôm nay, cô là người ở trong những thí sinh này truyền đạt cảm xúc một cách phong phú nhất."

"Trước mắt xem ra, không có bất kỳ một thí sinh nào làm tốt hơn cô."

Hiện trường lại vang lên tiếng vỗ tay, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Diệp Phạm hẳn là cao điểm nhất trong tổ múa cổ điển đi.

"Nhưng là..."

"Để người xem có thể nhập vào cùng, cảm nhận được cảm xúc của vũ giả xác thực rất trọng yếu, nhưng tôi làm một vị giám khảo, vẫn sẽ phải đem kỹ xảo múa đến khảo hạch."

Nghe được lời của Diêm lão sư, người xem tại hiện trường cùng trước TV máy tính đều sững sờ.

Diêm Ức tiếp tục mở miệng: "Kỹ xảo của cô có vấn đề vẫn là rất rõ ràng. Cho nên tôi chỉ có thể cho cô điểm số tầm trung." Cuối cùng, Diêm Ức vẫn là không keo kiệt biểu đạt thưởng thức đối với Diệp Phạm: "Ở trong thời gian ngắn ngủi một tuần, cô có thể đạt đến mức này thật sự rất đáng gờm. Nếu như cho cô thêm nhiều thời gian hơn, tôi cảm thấy tôi có thể sẽ cho cô 10 điểm thành tích."

Diệp Phạm bái: "Cám ơn nhận xét của lão sư."

Cô thở dài một hơi, lấy việc kể chuyện làm trọng tâm vốn là cô nghĩ ra một biện pháp nhất thời để làm nổi bật bài múa của mình. Không nghĩ tới, Diêm Ức liếc mắt một cái liền nhìn ra.

Diệp Phạm giành giật từng giây từng phút để luyện tập, chỉ là hi vọng không muốn ở vào thế hạ phong, thành tích bây giờ làm cho cô rất hài lòng. Huống hồ, nhìn phản ứng của người xem, bọn họ tựa hồ rất thích điệu múa này của cô, điều này đối với cô mà nói là trọng yếu nhất.

Mưa đạn ngược lại lại bùng nổ.

"Điểm số này cho hơi thấp rồi, ta không phải người chuyên nghiệp, nhưng điệu nhảy của Diệp Phạm cảm động nhất đêm nay."

"Diêm lão sư yêu cầu quá nghiêm khắc rồi đi? Nói thật, mẹ ta cũng theo ta xem tiết mục, bà ấy đã trở thành fan qua đường của Diệp Phạm rồi."

"Đây là tranh tài chuyên nghiệp, không phải nhìn sự cố gắng mà chấm điểm có được không? Đừng để Diệp Phạm bị bôi đen."

Toàn bộ các thí sinh biểu diễn hoàn tất. 500 vị khán giả bắt đầu chấm điểm, tăng thêm ban giám khảo chuyên nghiệp chấm điểm, cuối cùng sẽ thành tổng điểm của đêm tranh tài ngày hôm nay.

Kết quả đã thống kê xong, Tề Thuật cầm kết quả cuối cùng đứng ở trên sân khấu. Thanh âm của anh thông qua microphone rõ ràng truyền đến mỗi góc trường quay.

"Hiện tại một lần nữa danh sách phân tổ đã ở trên tay của tôi, sau đây tôi sẽ bắt đầu tuyên bố kết quả."

Điểm số của trận tranh tài vũ đạo này sẽ quyết định lần phân tổ tiếp theo. Nói cách khác, các tổ trước đó sẽ lại bị xáo trộn."Đạt được điểm cao nhất chính là Thường Tố, đứng thứ hai là Thẩm Lạc Lạc..."

Diệp Phạm cũng không có tên ở bên trong.

Tề Thuật dừng một chút: "Các thí sinh ở trên được phân tới tổ A."

"Tổ B hạng nhất là Diệp Phạm, đứng thứ hai là Nhạc Thược..."

Căn cứ vào số điểm của ban giám khảo, Diệp Phạm chỉ ở hạng trung, nhưng là tổng điểm cần kết hợp cả số điểm của 500 khán giả tại trường quay, cho nên kết quả cuối cùng Diệp Phạm thắng.

Sắc mặt của Nhạc Thược lập tức trở nên hơi khó coi, cô ta thiếu chút nữa không duy trì  được biểu lộ trước ống kính. Điểm số mà  ban giám khảo cho cô ta rõ ràng là cao hơn Diệp Phạm. Mà hiện tại điểm số của Diệp Phạm lại vượt qua điểm của cô ta, đã nói lên 500 vị khán giả cho Diệp Phạm điểm số cực cao.

Nhạc Thược tức điên lên, vì cái gì cô ta lại không sánh bằng một người chưa từng học qua vũ đạo như Diệp Phạm?

Tề Thuật tuyên bố đến hai cái tên cuối cùng, anh nhìn về phía các thí sinh: "Người đứng cuối là..."

"Đặng Sơ."

Đặng Sơ che miệng lại, nước mắt rớt xuống. Cô ấy đầu tuần là tổ A, bây giờ lại trở thành người đầu tiên bị đào thải.

Tề Thuật cười cười: "Nhưng, tuần này không đào thải ai cả, sau khi tổng hợp với điểm số tranh tài tuần sau mới đào thải người đứng cuối cùng."

Đặng Sơ mừng rỡ thở phì phò, cô ấy khóc quá lợi hại, có chút không thở nổi.

Tề Thuật: "Các vị tuyển thủ, giờ thì hãy hưởng thụ ngày nghỉ của mọi người đi."

...

Trận đấu đầu tiên chính thức kết thúc, Diệp Phạm trở về nhà. Bởi gì mấy ngày qua huấn luyện cùng quay chụp cường độ cao, làm cho Diệp Phạm trong tình trạng kiệt sức.

Sắp đến trưa rồi, Diệp Phạm vẫn còn đang ngủ say. Lý mẹ mở cửa đi vào, nhìn thấy Đô Đô đã tỉnh, bé từ trên giường cẩn thận ngồi dậy. Cho dù Diệp Phạm đang ngủ, nhưng cô vẫn vô thức ôm lấy thân thể của Đô Đô.

Đô Đô bị Diệp Phạm ôm vào trong ngực. Đô Đô vươn tay mập mạp hướng Lý mẹ chỉ chỉ, đặt ở trên miệng của mình. Bé làm ra một cái động tác cần yên tĩnh. Bé dùng khẩu hình nói chuyện: "Mẹ còn đang ngủ."

Lý mẹ nhẹ bước đi đến bên giường, Đô Đô hướng Lý mẹ vươn ra cánh tay. Lý mẹ cẩn thận từng li từng tí đem Đô Đô từ trên giường bế lên. Bà không muốn đánh thức Diệp Phạm.

Diệp Phạm phát giác được động tĩnh, cô trở mình, nhưng vẫn như cũ ngủ thiếp đi. Diệp Phạm từ trước đến nay rất cảnh giác, cho dù như vậy cũng không có đem Diệp Phạm đánh thức, có thể thấy được lần tranh tài này làm cho cô thật sự mệt muốn chết rồi.

Lý mẹ ôm Đô Đô đi ra khỏi phòng, bà rón rén khép cửa phòng lại.

"Đô Đô ăn cơm trước, sau đó đợi mẹ rời giường được không?"

Lý mẹ đem Đô Đô đặt ở trên ghế của bé, đặt bát nhỏ ở trước mặt Đô Đô.

Đô Đô rất ngoan ngoãn lên tiếng: "Được ạ."

Lý mẹ ngồi ở bên cạnh nhìn, Đô Đô tự mình dậy sớm cầm lấy thìa ăn cơm. Đô Đô đã tập thành thói quen tự lập ăn cơm, bé ăn rất ra dáng, không cần người khác đút. Bởi vì Diệp Phạm vẫn chưa rời giường, Đô Đô sau khi cơm nước xong, Lý mẹ để Đô Đô ngồi ở phòng khách chơi.

Trên bàn trong phòng khách bày mấy món đồ chơi, Đô Đô hết sức chuyên chú chơi. Tới gần giữa trưa, chuông cửa đột nhiên vang lên, Đô Đô lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía cửa.

Lý mẹ cũng nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, hướng phía cửa đi ra. Đô Đô từ dưới đất bò dậy, lạch bạch đi theo. Lý mẹ mở cửa, đứng ngoài cửa là Hạ Hàn.

"Là thúc thúc." Đô Đô kéo tay Hạ Hàn đi vào trong.

Hạ Hàn hướng Lý mẹ nhẹ gật đầu: "Làm phiền rồi ạ, con đến thăm Đô Đô."

Lý mẹ từng ở nhà Trình Bình gặp qua Hạ Hàn, Hạ Hàn đối với Đô Đô cùng Diệp Phạm đều rất tốt, Lý mẹ cảm thấy hai người này nếu có thể thành đôi cũng không tệ.

"Vậy làm phiền con giúp ta trông Đô Đô, ta đi làm cơm trưa."

Hạ Hàn gật đầu, đem Đô Đô ôm đến phòng khách.

"Vừa rồi con đang chơi một mình?" Hạ Hàn nhìn thấy trên bàn bày đầy đồ chơi.

Khuôn mặt nhỏ của Đô Đô lập tức nghiêm túc, bé hạ thấp nãi âm nhỏ của mình. Bé chỉ chỉ cửa phòng đang đóng chặt.

"Mẹ đang ngủ, chúng ta phải nhẹ nhàng nói chuyện."

Hạ Hàn sờ lên đầu Đô Đô: "Đô Đô thật ngoan." Sắc mặt của Hạ Hàn khẽ động, một giây sau, anh ôm thân thể nhỏ của Đô Đô, để Đô Đô ngồi đối mặt với mình.

"Thúc thúc có chuyện muốn hỏi Đô Đô, Đô Đô có thể thay thúc thúc giữ bí mật sao?"

Đôi mắt của Hạ Hàn khẩn trương, anh giơ tay lên, chỉ gian phòng của Diệp Phạm.

"Đặc biệt phải đối với mẹ giữ bí mật."

Đô Đô bưng lấy cái đầu nhỏ của mình, bé nhíu lại khuôn mặt nhỏ nhắn, biểu lộ rất chi là nghiêm túc. Suy tư một hồi, Đô Đô mới nhẹ gật đầu.

"Trước đó thúc thúc cũng từng giúp con giữ bí mật, vậy lần này con cũng giúp thúc thúc."

Hạ Hàn nhìn về phía Đô Đô, thần sắc nghiêm túc.

"Đô Đô, con có thể tiếp nhận thúc thúc làm ba của con sao?"

Hạ Hàn sợ Đô Đô nghe không rõ, anh nói rõ ràng chậm rãi từng câu từng chữ. Hạ Hàn nhìn chằm chằm thần sắc của Đô Đô, chú ý phản ứng của bé. Mắt Đô Đô không chớp nhìn Hạ Hàn, tựa hồ đang suy nghĩ nên trả lời thế nào.

Một lát sau, Diệp Phạm mở cửa phòng, từ trong phòng đi ra. Cô mặc đồ ngủ, tóc dài buông tại sau lưng, có chút lộn xộn. Lúc Diệp Phạm nhìn thấy cảnh trong phòng khách, bước chân của cô ngừng lại.

Hạ Hàn cùng Đô Đô ngồi  song song ở trên ghế sa lon, ở cùng một chỗ xem tivi. Trên TV đang chiếu tập tối qua của « Kế hoạch Cự Tinh ». Mà lại vừa vặn chiếu tới đoạn Diệp Phạm múa.

Động tác của bọn họ cực kỳ giống nhau. Hạ Hàn khoanh hai tay lại, đặt ở trước eo của mình, lưng thẳng tắp. Cũng không biết Đô Đô là học bộ dáng của Hạ Hàn, hay là bởi vì huyết mạch tương thông. Đô Đô cũng khoanh tay, ngoan ngoãn đặt ở trên bụng nhỏ của mình.

Nghe thấy động tĩnh của Diệp Phạm bên này, Hạ Hàn cùng Đô Đô đồng thời quay đầu nhìn về phía cô. Hai người thần thái giống hệt như nhau. Diệp Phạm nhìn mặt của bọn họ, có chút thất thần.

~~~

Tác giả có lời muốn nói: Hạ Hàn: Cố gắng làm một người cha dượng thật tốt!

Tác giả: Sắp tới sẽ bị vả mặt thôi, ngươi rất nhanh sẽ biết đây là con trai ruột của ngươi, có kinh hỉ không, có ngoài ý muốn không? Ha Ha Ha!!!

Hạ Ảnh đế:...

~~~~~~
Bình Luận (0)
Comment